nếu được chọn lại em có lấy anh không
Nếu như những cách trên đều sửa được lỗi không kết nối được cơ sở dữ liệu. Hãy thử các cách sau đây: 1. Cập nhật WordPress Site URL Hãy update lại thông tin WordPress Site URL thông qua phpMyAdmin. Truy cập vào phpMyAdmin trong tài khoản hosting chọn database và chạy câu lệnh sau
Cần phải có 1 vốn tiếng Anh tương đối. Ở tầm mức là đọc hiểu tốt ebook tiếng Anh và biết nó nói gì. Nếu đã có những yếu tố trên thì học ở đấy sẽ củng tốt để bổ sung những kiến thức, công nghệ mới cho mình nếu mình không tự tìm hiểu được. Và sẽ tốt
Lấy hết sức mình, cậu thét lớn: "Tôi ghét người". Khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu bé hốt hoảng quay về, sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được lại có tiếng người ghét cậu. Người mẹ cầm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng.
Nếu được chọn lại em có lấy anh không Admin - 17/05/2021 230 Vừa đến rước dâu, chụ rể tiến công rơi cả hoa cưới còn mẹ ông xã thì bất tỉnh luôn trong khi thấy cô dâu mặc dòng váy đầm đó
Còn trường hợp nếu anh em đang tìm kiếm cho mình một phương pháp soi cầu với tỷ lệ trúng 100% thì chắc chắn là không có. Tuy nhiên, để có thể đạt hiệu quả cao khi áp dụng phương pháp soi cầu rồng bạch kim thì anh em nên tìm hiểu nhiều cách thức soi khác nhau, để qua đó tăng tính hiệu quả và sự chính xác cho mỗi cầu lựa chọn.
mimpi kedatangan tamu laki laki menurut islam. Khi nói ra ý đồ muốn giao việc này cho công an xử lý, tôi đã đóan ra việc Trúc sẽ tìm tôi, xin tôi tha cho Tùng, và quả nhiên tôi đóan không sai. Em. Chủ động hẹn tôi ra quán cà phê, có lẽ mấy ngày nay em suy sụp vì chuyện của Tùng, nên nhìn em rất xanh xao, mặt không có chút thần sắc nào cả. Vừa ngồi xúông ghế, em đã nóng vội đi vào vấn đề luôn. Em tha thiết mong tôi giải quýêt chuyện này bằng tình cảm, đừng để công an can thiệp, nếu không nhất định Tùng sẽ bị xử lý hình sự, trong hợp đồng giữa nguời lao động và công ty, đã có điều khỏan ấy, điều Trúc lo sợ quả không thừa. Nhưng tôi vẫn bình thản, ko phản ứng, Trúc nói gia cảnh gì Tùng rất khó khăn, Tùng là con cả, phải lo cho mẹ già và các em, nếu Tùng gặp chuỵên, họ sẽ sống ra sao. Tôi cuời, nhìn em rồi chất vấn. - Thật ra em mới là nguời sợ Tùng gặp chuyện nhất, còn gia đình cậu ta chỉ là cái cớ! Hình như em bị nói trúng tim đen nên ánh mắt vội lảng tránh nhìn đi huớng khác - Cậu ta thật may mắn khi có người lo cho cậu ta đến vậy. Em biết không? Anh ghen tị với cậu ta đấy! - Có lẽ do anh ấy nhất thời nông nổi nên mới làm ra việc sai lầm như thế. Con nguời anh ấy thế nào, em hiểu rõ nhất, anh ấy thật sự ko phải là người xấu. - Em yên tâm đi, anh biết mình phải làm gì mà. Trúc cảm ơn tôi rối rít rồi lật đật ra về. Tôi ngồi một mình với cốc nâu đá vừa gọi. Tự hỏi không biết mình làm thế có quá đáng không? Từ hôm tuyên bố đủôi việc Tùng ngay ở công ty, tôi đã thuê nguời theo sát Tùng, đề phòng cậu ta tự đi điều tra đuợc những thứ mà tôi đã sắp xếp. Tình cờ, thám tử của tôi theo chân Tùng đến quán ruợu, có lẽ cậu ta suy sụp rất nhiều, cũng phải, chứng cứ rành rành ra như thế, dù có giải thích thế nào thì khó có thể nhận đc lòng tin từ kẻ khác, kể cả Trúc. Tuy Trúc là vợ sắp cuới của hắn, nhưng tôi biết em là nguời rất biết phân định sự thạat là sự thật, tình cảm là tình cảm, hai thứ đó đuợc tách bạch rất rõ ràng. Thám tử của tôi chụp đựơc rất nhiều ảnh, cậu ta uống rất nhiều, thậm chí còn không biết tự đứng lên mà đi về. Rồi sau đó cậu ta đi theo một em chân dài vào khách sạn, tòan bộ quá trình đều đuợc chụp lại rất rõ ràng. Tôi vui mừng vì ko ngờ mình lại vô tình quăng đuợc mẻ luới báu bở như vậy. Tôi cất sấp ảnh vào ngăn bàn. Chủ yếu là lọat ảnh cậu ta đi vào khách sạn cùng cô gái kia, còn những bức ảnh truớc đó tôi đã đốt hết. Tôi chỉ chờ thời cơ thích hợp để Trúc nhìn thấy nó nữa là xong, lúc đó, màn kịch chính thức hạ màn. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình làm như vậy có quá đáng với Tùng và không công bằng với Trúc hay không? Tất cả mọi thứ, từ việc mất bản thiết kế cho đến chuyện tài khỏan của Tùng bỗng dưng có số tiền lớn như vậy là do tôi bày ra, chính tôi đã đứng đằng sau thao túng tất cả. Đuơng nhiên, tôi chẳng dại gì mà mất bản thiết kệ trong hợp đồng với khách, đó chỉ là bản nháp mà thôi. Thực sự, bản thiết kế ấy chẳng có giá trị gì cả. Tôi gửi mail nặc danh cho bên đối thủ, và không ngờ họ lại tung ra bản demo y hệt, có lẽ bên đó họ đang hả hê lắm vì cắp đc đứa con tinh thần của công ty tôi. Quả đúng là ấu trĩ. Tôi đang suy nghĩ, không biết có cách gì để Trúc phát hiện ra chỗ hình chụp của Tùng một cách tình cờ và tự nhiên nhất. Tôi mà đưa cho cô ấy xem, thì tôi lại trở lên rất hèn, hơn nữa, điều này có thể khiến Trúc nghi ngờ về độ xác thực của câu chuyện. Đúng lúc ấy, Trúc vào phòng đưa cho tôi mẫu gỗ mới nhất sắp nhập kho, yêu cầu tôi kiểm tra sau đó báo về cho thủ kho. Hôm nay em thậm chí còn xanh xao hơn mấy hôm truớc. Hình như em mới khóc, có lẽ đêm qua, thế nên tôi thấy mắt em hơi sưng, hơi thất thần. Em có biết là tôi rất đau lòng khi nhìn thấy em trong bộ dạng này hay không? Có một tia hối hận luớt ngang qua đầu, tôi đã suy nghĩ tới việc nên dừng lại. Tôi không muốn thấy em suy sụp hơn nữa. Nhưng mà chuyện đã đến nuớc này, tôi làm sao có thể quay đầu lại? - Anh kiểm tra giúp em, có vấn đề gì để em báo luôn cho bên xuất hàng. Video đang HOT Tôi chống tay lên bàn, thận trọng dò hỏi em - Đêm qua em khóc đấy à? Có biết nhìn em hôm nay rất khó coi không? Em bối rối đưa tay lên che mắt, mịêng luôn khẳng định không có gì. Nhưng tâm can em đã bị tôi nhìn thấu rồi, sao có thể gạt tôi. - Em đừng giấu anh, lại chuyện liên quan đến Tùng đúng không? Em im lặng không trả lời. Tôi tíêp tục tấn công - Chuyện này có lẽ đã khiến cho cậu ta nhận đuợc những đả kích rất lớn. Và thái độ ko muốn gặp gỡ ai cũng là phản ứng bình thuờng của con nguời. Nhất là em, có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi với em, nên nếu cậu ta không muốn gặp em thì em cũng nên để cậu ta có khoảng không gian một mình, suy nghĩ về tất cả. Khi nào cậu ta thông suốt, nhất định cậu ta sẽ gặp em thôi. - Sao anh biết Tùng không múôn gặp em? ADVERTISEMENT - Đơn giản, vì anh cũng là đàn ông, nên anh hiểu, đàn ông rất tự cao tự đại, khi mắc phải sai lầm thì rất dễ tự ti, có xu huớng không dám đối diện. Mắt em bùôn ruời ruợi, giãi bày tâm sự với tôi. - Mấy ngày nay em rất lo cho anh ấy. Anh ấy không nghe điện thọai, em đến nhà tìm thì lần nào cũng không gặp. Em không biết bây giờ anh ấy đang nghĩ gì? Anh ấy định làm gì? - Cậu ta sẽ không sao đâu, buồn thì tìm mấy chỗ đông vui để chơi, vài ngày là sẽ lấy lại tinh thần thôi. Tôi vừa nói, vừa vớ con dao cạo gỗ tên bàn, tỉ mẩn kiểm tra vân gỗ. Không may con dao lệch huớng, cứa vào ngón tay cái, thấm xuống tấm gỗ. Trúc hốt hoảng nắm chặt lấy ngón tay tôi, hoảng lọan đi tìm bông băng. Lúc này tôi đang ngồi ở ghế sopha đối diện với bàn làm vịêc. Tôi cừơi, nói rằng vết cắt bé như thế này, không có vấn đề gì. Nhưng em nhất quýêt đi tìm miếng dán urgo cho bằng được. Tôi hồi hộp chờ đợi, không biết em có lục ngăn kéo của tôi và tình cờ phát hịên ra những thứ cần thấy hay không? Quả thực, sau khi kéo mấy ngăn khác không thấy miếng dán, em đã đụng phải ngăn kéo chứa mấy bức ảnh kia. Tôi căn thời gian, vừa để em kịp nhìn thấy nguời trong bức ảnh đầu tiên, em ngỡ ngàng thò tay vào nhấc sấp ảnh lên, tôi lao đến ngăn cản” Đừng động vào thứ ấy” Nhưng tay em vẫn không dừng lại, em đã kịp cầm gần hết số ảnh ấy lên. Tôi giật từ tay em thật mạnh. - Em ra ngòai đi, anh kiểm tra mẫu xong rồi. Báo lại với bên xuất, chiều nay nhập kho. Em đứng trơ ra như đá, nuớc mắt lã chã rơi - Anh đưa cho em xem. Em xin anh đấy, đưa đây cho em . - Không có gì đâu mà em đòi xem, ảnh linh tinh thôi. - Em nhìn thấy rồi, anh Tùng, nguời trong bức hình chính là anh ấy mà. Chưa để tôi kịp phản ứng, em đã lao vào cứơp ảnh ra khỏi tay tôi. Tôi cứ nghĩ càng nhìn vào bằng chứng đó, em càng phải khóc to hơn. Nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy em khóc nữa. Có phải khi nỗi đau quá lớn, thậm chí việc rơi nuớc mắt cũng trở lên khó khăn hay không? - Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em nhìn thấy mấy thứ này. - Sao anh lại có những thư này? - Thật ra, sau hôm đuổi việc cậu ta, anh đã cho nguời theo dõi xem cậu ta có gì khả nghi hay không? Mặc dù chứng cứ rành rành nhưng anh vẫn kiên trì tìm hiểu xem thật sự có phải do cậu ta làm hay không? Dù sao anh vẫn tin cậu ta không cố ý làm ra chuyện này. Nhưng mà anh ko tìm đc chứng cứ chứng minh cậu ta vô tội. Những bức hình này là do thám tử của anh vô tình chụp lại cách đây mấy ngày. Anh không muốn nhìn thấy em đau lòng, anh đã định vứt đi. Nhưng mà…. Tay tôi đã ngừng chảy, tôi đặt bàn tay kia lên vai em, ra sức vỗ về - Anh biết là chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng có lẽ cậu ta không cố ý đâu - Không cố ý ư? Chuyện bán bản thiết kế em đã cố tin anh ấy, nhưng còn chuyện này, mọi thứ rành rành, thử hỏi em phải tin thế nào đây? Tại sao anh ấy lại trở lên như vậy? Tại sao anh ấy lại làm thế với em? Tôi nghe những lời trách cứ này, thấy tim mình chợt quặn lên đau đớn. - Vậy em định làm gì? - Em sẽ gặp anh ấy, em phải làm mọi chuyện sáng tỏ. Nói đọan, em chào tôi rồi buớc vội ra khỏi phòng. Một lát sau em quay lại, tự tay dán miếng dán lên vết thuơng khi nãy. Hành động này khiến tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Vài ngày sau, Tùng đến tận công ty để tìm Trúc. Tôi không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo quan sát, mọi việc có vẻ đã đi theo chiều huớng xấu hơn. Cậu ta đứng lỳ ở cổng xả bủôi, còn Trúc thậm chí giờ nghỉ trưa cũng không thèm đi ăn cơm. Cô ấy cứ ngồi cắm cúi ở bàn làm việc, duờng như muốn dùng công vịêc để thời gian. Nhưng dù sao trên mặt em vẫn lộ rõ sự bất an. Tôi sai cấp duới mua cho hai suất cơm, tôi mang một suất đặt ở bàn làm việc, truớc mắt em, tôi bông đùa - Thắt cổ cũng phải chừa một chút để thở, chăm chỉ mấy cũng phải dành thời gian ăn cơm chứ thưa cô nhân viên mẫn cán. Em cuời nhạt, nhìn vào suất cơm, mịêng cảm ơn, nhưng lại tuỵêt nhiên không thấy đả động gì, lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Tôi với tay tắt phụt màn hình. Lúc này em mới nguớc lên nhìn tôi. - Em bíêt Tùng ở duới kia cả bủôi sáng, sao không xuống gặp cậu ta? Em lạnh nhạt đáp - Em không có chuyện gì để nói cả. Có gặp nhau cũng chỉ khiến cả hai khó ăn nói thôi. - Có chuỵên gì à? - Không có gì, chuỵên linh tinh thôi. Cảm ơn anh vì bữa trưa này, em xuống phòng duới ăn cơm với các cô . Tôi nắm tay em giật lại. - Đừng giấu anh, nếu coi anh là bạn, em cứ nói hết ra, rốt cuộc là có chuỵên gì? Em đặt suất cơm lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, mắt em đẫm lệ, mặc dù em khéo quay mặt đi chỗ khác, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy. - Hôm ấy em đã nhìn thấy anh Tùng chơi đá. Chính hôm em muốn tìm anh ấy để nói chuỵên cho ra nhẽ, mở cửa buớc vào em đã nhìn thấy anh ấy nằm dài ra đất, bên cạnh tòan Em…. Không biết phải làm sao cả. Từ hôm ấy em không dám gặp anh ấy nữa. Em sợ lắm. Bố em cũng vì em thù ghét thứ đó, tại sao anh ấy biết mà vẫn còn sa chân vào??? Em vừa nói vừa khóc nức nở. Quả thật chuyện cậu ta chơi tôi không hề nhúng tay vào. Là cậu ta tự lao vào. Nhưng nhờ đó mà tôi biết thêm về hòan cảnh gia đình em. Không ngờ em lại bất hạnh như vậy, giờ chứng kiến nguời yêu mình trở lên như vậy, cơ hồ không thể chấp nhận nổi. - Nhưng em không thể trốn tránh mãi đuợc! Dù sao cũng phải gặp cậu ta một lần. Nếu em sợ đi một mình sẽ khó xử, thì anh sẽ đi cùng em. Đừng lo lắng quá, anh biết bây giờ em cũng đau khổ nhiều lẵm nhưng mà em phải bình tĩnh đối diện. Em ăn cơm đi, anh ra ngòai có chút vịêc. Theo Afamily Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 3 Em khá bất ngờ khi thấy tôi biết thông tin về em, nhưng nhanh chóng sau đó, em lại tỏ ra xa cách bằng câu hỏi "- Anh gọi cho em có chuyện gì quan trọng không?" Tôi khá không vui về câu hỏi ẫy ngữ địêu ấy của em, nhưng lại nhẫn nại đáp - Anh đến nhà hàng Nhật, thấy quản...
Sau đó, tôi đưa em và mẹ đến một nhà hàng dùng bữa tối, truớc đo em nhất mực ko đồng ý, em định đưa mẹ đi ăn bát phở rồi về, nhưng tôi nói tôi mời, và cố gắng thuyết phục mẹ em mãi, cuối cùng bà đành gật đầu đồng ý, em miễn cuỡng để tôi đưa đi, tôi biết, em ko thích nhận của ai thứ gì. Thực khách trong nhà hàng nhìn chúng tôi chằm chằm, có lẽ vì phong cách ăn mặc, phong thái khi dùng bữa gjữa ba chúng tôi khác nhau hòan tòan, suốt cả bữa ăn em chỉ im lặng, và gắp cho mẹ những món ngon, giữa chúng tôi tuyệt nhiên không có cuộc giao tiếp nào trọn vẹn. Đưa em về đến đầu hẻm, xe của tôi không thể đi sâu vào hơn nữa, em dìu mẹ xuống, không quên cúi đầu cảm ơn tôi, em nói sẽ sớm trả lại tôi số tiền ăn ở nhà hàng ngày hôm nay, tôi lại bị dội gáo nuớc lạnh vào mặt, không lẽ gjữa chúng tôi ngòai chuỵên rạch ròi tiền bạc, không còn gì đáng để bận tâm hơn hay sao, truớc khi từ biệt mẹ con em, tôi thấy bà dúi vào tay tôi một bọc túi nilon, bà bảo đấy là chè lam mà bà tự làm, bà biếu tôi một chút để làm quà cảm ơn vì hôm nay đã cất công đến tận bến xe đón bà. Tôi nhận lấy món quà, trong lòng vui vui. Tôi biết sáng hôm sau em sẽ đưa mẹ vào viện nên cố tình đậu xe chờ sẵn trước hẻm, vô tình thấy Tùng phóng xe máy đi vào hẻm, hôm nay hình như cậu ta muợn đuợc ai đó chiếc xe máy, chắc là đến đưa mẹ Trúc đi khám,tôi hơi buồn, nhưng cố nán lại xem họ sẽ giải quýêt ra sao khi mà chỉ có một chiếc xe mà có tới ba nguời. Tùng dẫn mẹ em ra đầu hẻm, tôi thừa cơ buớc đến bắt chuyện với mẹ em, mới hôm qua gặp mặt nên chắc chắn mẹ em không quên đuợc tôi. Thậm chí tôi còn khua môi múa mép khen món chè lam bà làm rất ngon, ăn rất vừa miệng nhưng thực tế thì tôi vẫn chưa đụng vào miếng nào, bà tỏ ra hết sức vui mừng, còn Tùng thì ngẩn ra, không hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy hả hê ở trong lòng. Tôi bảo mẹ Trúc để tôi đưa cả ba đến bệnh vịên, chứ đuờng giờ đông công an, đi kẹp ba vừa nguy hiểm vừa dễ bị ” tóm gáy”, chi bằng cứ để tôi đưa đi, vừa tiết kiệm chi phí, vừa an toàn. Hơn nữa, tôi quen một vài nguời trong bệnh viện, tôi sẽ đứng ra gíup bác mau chóng đc khám bệnh và điều trị một cách tốt nhất. Đúng lúc, Trúc đi từ trong ngõ ra, em tay xách một túi đồ, nhìn thấy tôi em chỉ bất ngờ trong thoáng giây, khẽ cúi đầu chào rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang phía Tùng - Mình đi thôi anh! Tùng loay hoay cho quay xe, ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi, có lẽ cậu ta ko có thiện cảm với tôi lắm thì phải. Tôi vờ như ko thấy, lúc này mẹ Trúc lên tiếng . Video đang HOT - Hay là mình đi nhờ xe của cậu này đi con, đằng nào cậu ấy cũng đã cất công đến đây rồi, chứ Tùng muợn xe của nguời ta, nhỡ có chuyện gì thì áy náy lắm! - Không cần đâu, con ko quen nhờ vả nguời khác nhiều quá, mẹ cứ lên xe anh Tùng đèo, lát con bắt xe ôm ra đó với mẹ sau. Tôi biết là Trúc cố tình lảng tránh sự gíup đỡ của tôi, mẹ em thấy em cuơng quýêt từ chối, bà cũng không dám nhờ vả tôi nữa. Em như ngầm nói cho tôi rằng, giữa chúng tôi mãi mãi chỉ nên giữ khoảng cách, và cái ranh giới mà em vẽ ra, tôi hòan tòan không bao giờ có thể chạm vào đuợc. Vì bên cạnh em đã có Tùng. ADVERTISEMENT Sau đó một thời gian, gia đình tôi có chút trục trặc trong công vịêc, tôi hòan thành và bảo vệ lụân án xong, vội tức tốc bay vào sài gòn, gíup mẹ mở thêm một chi nhánh công ty nữa, hình bóng em trong tim tôi tạm bị xóa nhòa, nhuờng chỗ cho công việc phát triển sự nghiệp của tôi. Hai năm sau, tôi trở về Hà Nội, mẹ tôi cũng cùng về, phần việc trong Sài Gòn có anh rể và chị gái tôi lo. Mẹ bắt đầu gịuc tôi lấy vợ để mau chóng ổn định, bà cũng thể hiện khát khao muốn có cháu nội. Nhưng tôi chưa thể tìm ra nguời con gái nào phù hợp với tôi, khiến cho tôi rung động như Trúc. Không biết giờ cô ấy thế nào? Có lẽ đã tốt nghiệp và đi xin việc làm rồi. Không biết giờ cô ấy thế nào, vẫn còn độc thân hay đã kết hôn với Tùng? Nghĩ đến thôi mà tim tôi đã đau nhói. Cầu mong cô ấy vẫn còn độc thân, thú thực hơn hai năm qua, đôi khi vì có những đầu óc thảnh thơi, tâm trí tôi lại một mực huớng về cô ấy. Cho nên hi vọng lần này trở về, tôi sớm có thể gặp lại nguời tôi thuơng mến bao năm qua, tôi rất mong muốn mình sẽ có cơ hội để tiếp cận cô ấy thêm lần nữa. Đúng là duyên số khéo trêu đùa chúng tôi, về bắc chưa bao lâu, tôi tình cờ gặp em và Tùng đang làm nhân viên chạy bàn ở một nhà hàng Nhật. Ban đầu tôi không tin vào mắt mình, phải cố gắng nhìn thật kĩ mới dám khẳng định đó là em, cho đến khi Tùng mang đồ ăn ra đặt ở bàn của tôi, tôi mới tin đó là sự thật. Tùng hình như vẫn còn nhớ tôi là ai, cho nên cậu ta sững sờ trong vài giây, rồi nhanh chóng rời đi, phục vụ những bàn khác. Trúc rót ruợu mời khách, em duờng như ko phát hiện ra tôi chính là vị khách đặc biệt. Cho đến khi tay tôi khẽ nắm lấy cổ tay em,em mới giật mình nhìn thẳng vào mặt tôi. Em lắp bắp - Anh Bình, là anh sao? Tôi cuời, dần nới lỏng tay em ra, đón lấy ly ruợu vang và đáp - Ừ, anh đây, ko ngờ lại gặp em ở đây!!em làm ở đây lâu chưa? - Cũng mới thôi, đuợc ba tháng, em đang chờ công ty gọi phỏng vấn, nên làm thêm ở đây cho đến khi nào chính thức nhận việc. - Còn Tùng cũng vậy sao? - Vâng, anh ấy cũng đang chờ việc. Tôi nửa muốn hỏi nửa cảm thấy mình hỏi câu này có phần hơi vô duyên nhưng lý trí trong tôi không thắng nổi sự tò mò. - Em và Tùng, giờ thế nào rồi? Nhắc đến Tùng, thái độ của em không còn khách sáo như cách đây mấy phút, nét tuơi vui hiện lên trong mắt em. - Bọn em vẫn thế, chúng em tính có việc làm rồi, năm sau chúng em sẽ làm đám cuới, thuê một căn nhà nhỏ làm tổ ấm cho hai đứa! Không hiểu sao khi nghe những gì em kể, tôi thấy tim mình quặn lên đâu đớn. Phải rồi, đuơng nhiên yêu lâu là phải cuới, tất lẽ dĩ ngẫu, vậy mà sao tôi lại buồn thê thảm đến thế. Tôi cố kéo một nụ cuời chúc mừng em, tiện tay nâng ly ruợu uống một hơi hết sạch. Em xin phép dời đi vì ở đây không cho phép phục vụ đuợc nói chuyện quá lâu với khách hàng. Tôi ngồi lặng lẽ ở góc bàn, quan sát hai nguời họ làm việc. Thi thoảng tôi thấy họ nhìn nhau cuời. Quả thật, tôi không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp đôi, giữa họ tồn tại một thứ tình cảm dung dị và tôi không dám chắc, nếu đuợc yêu em, tôi có thể trao cho em thứ tình cảm ấy không? Chưa bao giờ tôi thấy mình kém tự tin, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé trc một thằng đàn ông khác như vậy. Mẹ tôi ngày càng sốt sắng chuyện vợ con của tôi. 25 chưa yêu ai, bà lo lắng là đúng, rồi bà tổ chức ra những cuộc gặp mặt sặc mùi kinh tế, nghĩa là, bà thuờng tìm cho tôi những cô gái con của những trọc phú giàu có, nổi tiếng trong giới kinh doanh. Điều này khá có lợi cho việc phát triển công ty của gia đình tôi. Nhưng buồn cười ở chỗ, tôi không thể ýeu thuơng nổi những cô tiểu thư đỏng đảnh, suốt ngày đi shoping ăn chơi nhảy múa ấy đuợc. Có lần mẹ đưa cho tôi hai vé xem phim, bắt tôi đưa nguời ta đi, nhưng chưa tới rạp chiếu phim, cô gái kia đã nhảy tót xúông xe,lao thẳng vào trung tâm thuơng mại, mua sắm cả buổi chiều không xong. Tôi phải làm cu li xách hết túi này đến túi kia, và quan trọng hơn, tôi đuợc kiêm luôn vai trò thủ quỹ. Sau đó cô ta dắt tôi kên bar nhảy nhót bù khú với đám bạn. Và màn uống ruợu như mấy gã đàn ông, tôi thực sự khiếp sợ nếu như sau này cô ta làm vợ tôi. Càng tiếp xúc với những cô gái khác, tôi càng cảm thấy không ai có thể sánh bằng Trúc. Tiếc là tôi gần như không còn đến 1% cơ hội nữa. Một buổi chiều, tôi lang thang tới nhà hàng Nhật, hơn hai tháng nay tôi mới có cơ hội ghé đến quán này. Tôi bất ngờ truớc thông tin em và Tùng đã nghỉ việc ở quán cách đây một tuần. Có lẽ em và cậu ta đã đuợc mời phỏng vấn và đã có việc làm nên mới nghỉ ở đây. Nhưng khi nghe quản lý quán nói vì quán sắp sang cho nguời khác nên hai nguời buộc phải nghỉ việc, tôi ra lo lắng, không biết giờ em đã tìm đuợc việc khác chưa? Thời buổi kinh tế thị truờng, tìm một việc có thu nhập ổn định đâu có dễ. Cũng may, nhờ tập hồ sơ xin việc mà quản lý đưa cho, tôi có thể lần ra số điện thọai, địa chỉ nhà mới của em. Cũng chính từ đây, tôi đã đẩy cuộc đời em sang một buớc ngọăt mới, mà có lẽ, nếu đuợc chọn lựa lại, tôi dám thề là em sẽ ko bao giờ lựa chọn cuộc sống đầy nuớc mắt như thế! Tôi chủ động liên lạc với em qua điện thọai, Theo Afamily Yêu một người “bán mình chuộc cha” Qua 1 người bạn, tôi biết nàng đang cần tiền, gia đình sắp bị siết căn nhà cuối cùng vì không đủ khả năng trả món nợ cầm cố ngân hàng . Nàng cần một số tiền để trả ngân hàng trước khi cả gia đình bị đẩy ra lề đường và với đồng lương nhân viên VP, con số này chỉ có...
Đã từng có một khát khao muốn chiếm giữ lấy anh là của riêng em, nhưng giờ em lại buông bỏ ý nghĩ đó. Có phải bản thân em là chính câu trả lời cho lí do ấy không? Muốn như anh chưa từng đi qua cuộc sống của em như vậy. Nếu được lựa chọn lại, em sẽ không chọn anh. Bởi em không chọn một người không cần em, một người có thể giỡn với những gì em nói... Em là một cô gái, không phải quá mạnh mẽ chăng mà em có thể nói ra lời yêu anh. Rồi anh, anh để lại những hi vọng cho em, để em cứ nghĩ em đã có được anh. Nhưng đằng sau cái hi vọng ấy anh buông một sự im lặng dài thăm thẳm, mà có lẽ em nghẹn không lên lời. Là ngày mai anh sẽ trả lời em, rồi sao, ngày mai chỉ là những tiếng tút tút điện thoại trong vô vọng, trong đau đớn. Là lúc đó em đã hiểu, anh không thuộc về em. Có lẽ em sẽ không đến mức hận anh như hiện tại, đó là cảm giác mỗi lần em đối mặt anh. Nhưng hận cũng chẳng thể kéo dài được lâu, khi không đối mặt anh thì em quên, em không hề hận anh, mà hận lòng tự kiêu của bản thân mình. Vì sao? Vì em yêu anh, em muốn có anh. Một cô gái một khi đã bắt đầu thì không bao giờ muốn mình trở lên chơi vơi, vậy tại sao lại nhận được kết thúc im lặng đáng sợ như thế. Em không biết mình nên buông hay nên tiếp tục với sự im lặng ấy. Một con đường chơi vơi trong bóng tối, cảm xúc và lý trí em nên đi đường nào? Nên kết thúc luôn hay nên im lặng tiếp cùng anh? Thời gian sao dài đằng đẵng vậy? Rồi, anh im lặng, em cũng im lặng, hai chúng ta cùng im lặng. Trong cái im lặng nặng nề ấy, em và anh vẫn cố tình gặp nhau, đối với em gặp nhau như vậy chỉ để xem ai sống tốt hơn ai, xem ai chịu đựng hơn ai, xem anh có tiếp tục im lặng không? Là im lặng, và im lặng. Kết lại thì cô gái à, mạnh mẽ lên, cần phải biết con đường em đi, em bắt đầu vậy thì không có lí do gì để không kết thúc cả. Cứ coi như con đường dài ấy đã đi hết, giờ em cần phải rẽ ngang, thay vì bước tiếp sẽ xuống vực. Và kết thúc, câu trả lời cũng có, lời xin lỗi cũng có, có lí nào em lại phải hận anh. Nhưng không hận, không ghét nhau thì cũng chẳng thể trở lại như cũ được. Cũng chẳng thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Có lẽ em nên kết thúc sớm thay vì em lại chọn cách dày vò nhau chỉ vì một lời hứa. Thời gian có thể làm nên hành động nhưng chẳng thể chỉnh sửa để lựa chọn lại. Thời gian chỉ chọn lựa một lần, là em chọn không xa lạ, xa lạ mãi....khoảng cách chỉ có nới rộng thêm mà không thu hẹp. Nên ngay từ đầu, em không nên chọn Lương -
Nếu hỏi rằng tôi nghĩ gì về vợ của mình thì tôi sẽ không do dự mà nói ngay rằng "cô ấy rất tốt". Hơn mười năm qua, vợ đã vì chồng, vì con, vì gia đình này, tôi thừa đề lớn nhất giữa tôi và vợ tôi có lẽ chính là "khắc khẩu". Hễ nói chuyện gì, bàn chuyện gì thể nào rồi cũng cãi nhau. Tất nhiên, cuối cùng tôi vẫn là người xuống nước để kết thúc câu chuyện êm đẹp nhất có nghiệm làm chồng bao năm giúp tôi đúc kết được một chân lý rằng Vợ thắng, vợ vui, cả nhà vui. Tôi thắng, tôi không được vui, cả nhà không được vui. Vả lại thua vợ một chút cũng chẳng tổn hại gì cả, chỉ đôi khi tinh thần có hơi ấm ức bức xúc một hôm qua, trong lúc ngồi xem ti vi, vợ hỏi tôi- Em hỏi thật, anh trả lời thật lòng Ừ!- Nếu như được chọn lại một lần nữa, anh có chọn em không?Tôi nhìn vợ, biết mình nên nói gì để vợ hài lòng rồi. Nhưng tôi chưa kịp trả lời thì vợ lại nói- Phải trả lời thật lòng đấy, giả sử thôi À, nói thật lòng thì chắc là không, vì anh và em khắc khẩu quá, cãi nhau nhiều cũng chờ có thế, vợ liền lu loa lên rồi khóc. Vì sao cô ấy lại khóc thì chắc mọi người biết rồi đấy. Thật sự, phụ nữ thật là kỳ không phải là lần đầu tiên vợ tôi giận dỗi khóc lóc kiểu này. Thỉnh thoảng vợ thường hỏi tôi những câu kiểu như "Em dạo này béo lên nhiều anh nhỉ?". Tôi trả lời "Ừ, em mập hơn hồi trước". Kết quả vợ giận. Vợ hỏi "Em và chị hàng xóm bằng tuổi nhau mà nhìn em già hơn chị ấy nhỉ?", tôi bảo "Vì chị ấy sướng, có phải làm gì đâu mà chả trẻ hơn em". Thế là vợ giận. Vợ bảo "Cái váy này hoa hậu mặc đẹp mà em mặc cứ như hài ấy nhỉ". Tôi bảo "Hoa hậu người ta dáng đẹp, em lại đi so với hoa hậu". Vợ giận nguyên một buổi thật, không phải là tôi không biết tính vợ tôi. Chỉ là tính tôi thật thà, không thích nịnh nọt hoa lá. Vả lại đôi khi vợ nói bất ngờ, tôi mất cảnh giác nên nghĩ gì nói nấy. Nhưng vợ tôi lại luôn cho rằng tôi chê bai cô ấy. Mà chê là cô ấy tự chê chứ tôi chưa tự dưng đi chê vợ bao nên người ta nói phụ nữ hay thích tự mình làm khổ mình không sai. Tự dưng đi so sánh mình với hoa hậu rồi hỏi chồng ai đẹp hơn? Chồng khen hoa hậu đẹp hơn thì bảo chê vợ, mà khen vợ đẹp hơn thì bảo nói dối. Có những chuyện câu trả lời nó rõ ràng thế rồi vẫn cố tình hỏi chồng để gây chuyện. Mà hỏi xong lại cứ bắt chồng phải nói thật lòng, thế có khổ không?Lại trở lại câu chuyện ban đầu, khi vợ hỏi tôi nếu được lựa chọn lại tôi có còn chọn cô ấy không. Tôi nhớ rõ hôm trước mấy cô bạn thân của vợ đến chơi. Họ ngồi cùng nhau, vừa ăn uống vừa nói cười rôm rả ở phòng khách. Một chị than thở nếu có kiếp sau sẽ không lấy chồng, sống độc thân cho sướng. Một chị thì bảo nếu được chọn lại sẽ không chọn ông chồng hiện tại. Vợ tôi lúc đó cũng nói "Nếu tao được chọn lại tao cũng không chọn lão chồng tao bây giờ". Lúc đó tôi cũng ngồi ở đó, nhưng tôi có buồn có giận đâu. Vậy mà vẫn câu hỏi đó đổi lại là tôi trả lời thì lại sinh ra qua, thấy vợ giận tôi rất cáu, chưa bao giờ tôi cáu như vậy. Tôi bảo vợ "Em rảnh quá thì lên mạng mà xem tiktok đi, cứ hỏi những câu vớ va vớ vẩn rồi giận dỗi. Em có biết nhiều cặp vợ chồng chia tay chẳng phải vì chuyện đao to búa lớn gì đâu mà là từ những chuyện vụn vặt vớ vẩn như vậy đấy".Thật không ngờ, vợ nghe tôi mắng xong lại im re không nói lại câu nào. Hóa ra phụ nữ lại cứ ưa roi vọt, chứ mỗi lần vợ giận, mình im lặng là vợ lại được đà lấn cứ qua mỗi lần cãi nhau vì những chuyện linh tinh kiểu này, tôi lại muốn nhắc anh em rằng muốn cửa nhà yên ổn, muốn vợ lúc nào cũng tươi vui thì đừng quên hai điều Một là, dù như thế nào, vợ vẫn luôn đúng, luôn nhất. Hai là, nếu vợ sai, hãy xem lại điều một. Đó là lý do người Anh có câu "happy wife, happy life" tôi tạm dịch là Vợ vui lòng, cuộc sống hạnh phúc.
Chẳng ai khi yêu mà không biết đến chữ ghen, càng ghen, chứng tỏ họ càng yêu và sợ làm tuột mất đối phuơng. Tôi đã từng nghĩ đơn giản, tôi ghen chứng tỏ tôi yêu vợ, và cô ấy sẽ vì thế mà cảm thấy bản thân cô ấy với tôi quan trọng đến nhuờng nào. Nhưng rồi, chính cái sự ghen tuông mù quáng, ghen bất chấp đã khiến tôi biến thành quỷ dữ!!!Tôi - 31 tuổi, đang là giám đốc một doanh nghiệp nho nhỏ mà cha tôi để lại, cuới vợ hơn 5 năm, chúng tôi đã có với nhau hai cô công chúa bé nhỏ dễ thuơng, bé lớn 5 tuổi, bé thứ hai 3 tuổi. Gia đình tôi là hình mẫu chung đáng mơ uớc ở xã hội hiện đại 1 vợ 2 con, nhà 3 tầng, xe bốn bánh!Vợ kém tôi hai tuổi, trước đây, chúng tôi học cùng một truờng đại học, tôi say mê cô ấy bởi vì cô ấy rất đẹp, rất hiền, và vẻ ngòai của cô ấy luôn toát lên sức hút khó nhiên, chúng tôi đến với nhau không hòan tòan vì tình yêu, mà chính tôi đã dùng thủ đọan để cuới đuợc cô ấy, điều này không ít lần khiến tôi trăn trở!!!không ít lần tôi thấy mình có lỗi với cô ấy, nhưng nhanh chóng sau đó cái cảm giác ấy bị vùi lấp, vì duờng như cô ấy chưa từng một lần trách tôi!Ngày đó, sau khi nhìn thấy em trong cuộc thi " sinh viên thanh lịch " của truờng, tôi đã tìm mọi cách để chinh phục, tiếp cận cô ấy. Tôi đi học bằng ô tô đưa đón, trên nguời luôn có những thứ hàng hịêu đắt tiền. Ngày đó hội con gái mê tôi lắm, ai cũng muốn làm bạn gái tôi dù chỉ một ngày, những cái đuôi theo sau tôi, gây ko ít phiền phức cho tôi. Nhưng duờng như em chẳng thèm để ý đến tôi. Ngày đó tôi ngạo mạn cho rằng có lẽ em giả vờ để làm giá với tôi, chứ theo tìm hiểu tôi đuợc biết em xuất thân từ một gia đình làm nông nghiệp ở duới quê, gia đình đông anh em. Cơ bản mà nói, nếu yêu đuợc tôi thì em chẳng khác gì vớ đuợc cục vàng, không có lý gì khiến em phải từ chối cả!Tên em là Trúc, cái tên nói lên tất cả, cái dáng nguời mảnh khảnh, gịong nói ngọt ngào, thái độ ôn nhu, không chỉ riêng tôi, mà cũng có đầy thằng điêu đứng vì em, nhưng tôi không sợ, mấy thằng tép riu ấy sao có thể sánh đuợc với tôi!Tôi bắt đầu tấn công em dữ dội, nào là tặng quà, tặng hoa, rủ em đi ăn uống nhưng em đều từ chối, tôi không dừng lại, tôi chơi chiêu lãng mạn hơn, bỏ ra một số tiền thuê đám nhóc nhảy nhót về biểu diễn ngay truớc cổng truờng, với hàng nghìn bông hồng xếp thành hình trái tim, băng rôn, khẩu hiệu treo đầy đuờng, trên đó đề tên rồi, em vẫn phũ phàng tự chối tôi. Tôi vẫn nhớ nụ cuời của tôi tắt ngấm khi cô ấy buớc về phía tôi, trong hàng nghìn con mắt nguỡng mộ, tiếng gào thét khàn cả cổ của đám con gái, khi cô ấy trao trả tôi bó hoa, và cất tiếng nói nhẹ nhàng - Xin lỗi, nhưng em có bạn trai rồi, mong từ nay trở đi anh đừng làm khó em nữa, những chuyện này anh nên làm với những cô gái khác thì tốt hơn!Tôi như bị tạt gáo nuớc lạnh vào mặt, một vài thằng tình địch nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê khinh thuờng, cố nén đau thuơng và nhục nhã, tôi lếch thếch ra về, giải tán đám đông!Quả đúng em đã có bạn trai thật, một thằng đúng chất sinh viên nghèo, học cùng truờng với dĩ tôi biết chuyện này vì hôm ấy tôi tình cờ thấy nó đèo em trên con xe đạp cà tàng, rẽ vào quán chè ven đừơng, ngồi trong ô tô trông ra, tôi không giấu đuợc nụ cuời nhếch mép chế nhạo, tôi thuơng hại cho em, rõ ràng e rất xinh đẹp, thiếu gì nguời để yêu mà phải yêu cái thằng vừa nghèo, vừa hèn như vậy, thay vì chỉ đuợc đi ăn mấy thứ rẻ tiền kia, em hòan tòan có thể ung dung thuởng thức những món ăn ngon trong những nhà hàng sang trọng cùng tôi kia mà!- Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, có gì mà ghê gớm, không có em này thì ta yêu em khác!Tôi tự nhủ và thỏa hịêp trong lòng mình như vậy, tôi tạm quên em trong vài ngày, tôi tìm đến những em chân dài, gợi cảm khác trong bar để giải sầu, các em ấy thậm chí còn phải xếp hàng để đuợc tôi chú ý, hà cớ gì tôi lại phụ các em đuợc!Chìm vào những cuộc vui, tôi những tuởng mình sẽ quên đuợc em, cô gái tên Trúc đã khiến tôi hao tổn tâm sức, rồi phũ phàng từ chối tôi như thế nào, thì ra tôi không quên đuợc em, tôi không tìm đuợc cô gái nào có nét tuơng đồng với em, không ai gíông em cả. Lòng tôi khó chịu vô cùng khi chứng kíên em tuơi cuời với hắn, khi chứng kiến hằng ngày hai nguời tình tứ đón đưa nhau đi học, đi làm lịêu còn có cơ hội chen chân vào hay không?Nhưng ông trời quả là biết chiều lòng nguời, đã tạo cho tôi cơ hội gần gũi hôm đó, trời mưa tầm tã , em đứng trú mưa ở trạm xe buýt duới cổng truờng, hình như em bị lỡ chuyến xe nên mọi nguời về hết, còn em đứng nhấp nhổm đợi chuyến sau, tôi cho ô tô lên gần sát vỉa hè, cơ hội lần này chắc chắn tôi phải nắm giữ, chỉ có lần này thôi. Hình như em sốt ruột lắm, một lát lại thấy em nhìn vào đồng hồ. Ơ mà thằng bạn trai của em đâu rồi, sao lại để em ngồi ấy. Mặc kệ!!! Tôi phải nhân cơ hội này mới đuợc, mở kính xe,tôi thò cổ ra ngòai, kệ những gịot mưa ào ào rơi lên tóc - Em lỡ chuyến xe à?Em không đáp, nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời, rồi lơ đãng nhìn về chiều xe búyt chạy, tôi chưng hửng nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm- Bạn trai em đâu? Sao hôm nay không thấy cậu ấy đón em? Bận gì à?Lần này em buộc phải trả lời tôi bằng ngôn ngữ nói, em chỉ trả lời ngắn ngủi- Lát anh ấy qua đón em!- Muộn thế này rồi, nhà em ở đâu hay để anh đưa em về, nh thấy em cứ nhìn đồng hồ suốt, đóan là em có việc cần đi gấp- Thôi, anh cứ về truớc đi, anh Tùng đến đón em ngay bây giờ thôi, cảm ơn ý tốt của anh!- Đi ô tô không nhanh hơn xe đạp à? Với lại trời đang mưa, em đi xe đạp thì uớt hết, em lấy địên thọai của anh, bảo với Tùng là ko cần đến đón, mưa gío thế này bắt cậu ta đi cũng cực cho cậu ta mà!Mặc cho tôi gia sức thuyết phục, em vẫn một mực từ chối, tính tôi vốn ko kiên nhẫn, nếu là đứa con gái khác, tôi đã cho over từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao, với em, sức chịu đựng của tôi có thể kéo dài thêm nữa. Tôi xuống nuớc thỏa hịêp- Bây giờ thế này, em chờ thêm một lúc nữa, nếu cậu ta không kịp đến, thì em để anh đưa về, anh cho xe sang bên kia đuờng chờ em, lát anh sẽ đánh xe sang, có đuợc không?Đuơng nhiên, kế sách của tôi quá hòan hảo, nên em không thể nào từ chối, em nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảm kích, thế là tôi buớc đầu thành công xe đi tôi cầu trời khấn phật cho cái thằng ôn kia không đến, như thế thì tôi mới có cơ hội. Trời mưa mãi không ngớt, tôi sót ruột ngồi chờ trong xe, nửa tiếng trôi qua, đúng là hắn không đến kịp, tôi hồ hởi đánh xe qua chỗ em, nói- Chắc Tùng bận không đến đuợc đâu, trời sắp tối rồi, để anh đưa em về!Em miễn cuỡng buớc lên xe tôi, không quên nhìn lần cuối về huớng nguợc lại, hình như em vẫn mong thấy bóng dáng của nguời yêu mình. Tôi thấy nhoi nhói trong lòng cái cảm giác ghen tuông một cách vô lý với thằng đó. Nhưng cố dằn lòng lại, tôi hỏi em- Giờ em muốn về nhà hay đi đâu?- Nếu không phiền, anh có thể chở em ra bến xe khách đuợc không?- Em đón ai à?- Mẹ em ở quê lên đây khám lại cái chân, bà bị ngã, đắp lá mãi không khỏi!- Trời, ra đón mẹ sao em không đi taxi ra, đằng nào lúc về nhà, em chẳng phải cho bà ngồi ở taxi, chờ bạn trai đi xe đạp đến đón làm gì, không lẽ đèo ba nguời trên cái xe đó sao?Em nguợng ngập giải thích- Anh Tùng chở em đến đó, rồi anh ấy về, em chỉ mất tiền taxi một chìêu thôi!Tôi quên mất, em là sinh viên, làm gì có tiền mà chi tiêu vào những khỏan ấy đuợc, chẳng bù cho tôi, tiêu tiền quen tay nên không bao giờ biết xót, tôi chợt chạnh lòng khi nhìn Em yên tâm, anh sẽ làm taxi cả hai chiều miễn phí cho em, mà nếu em thích, anh miễn phí cả đời cho em cũng cuời, cho xe chạy và bông đùa như thế, nhưng em không hề phản ứng, chỉ thấy nét hơi bối rối. Tôi quên mất, em đã có ngừơi yêu! Chắc ngòai hôm nay ra, tôi chẳng có cơ hội nào xe khách đông nguời, ai ai cũng cùng một tâm trạng mong chờ nhìn thấy bóng dáng nguời thân, Trúc thẩm thỏm nhón chân mong sớm nhìn thấy mẹ, cảnh chen chúc xô bồ, nóng nôi sau cơn mưa rào khi nãy khíên trán em lẫm thẫm mồ hôi. Có đôi lần tôi muốn đánh liều đưa tay lau nhẹ vệt nuớc bám trên da em. Ánh mắt em sáng bừng, mừng rỡ, chạy về huớng chuyến xe vừa đáp chuyến, từ trên xe, một nguời phụ nữ tóc búi thấp, guơng mặt hiền hậu, chân đi cà nhắc mau chóng thóat khỏi hàng nguời xếp hàng đi xuống. Em lao đến ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau khá lâu, tôi ko dám tiến lại vì nghĩ mình làm vậy rất vô duyên, sau cùng tôi mới có cơ hội lại gần tiếp chuyện với mẹ em. Mẹ em lên chữa bệnh nhưng lại mang một bọc vải to, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy bà ôm khư khư nó trên tay.
nếu được chọn lại em có lấy anh không