co vo dac cong ngoc nghech cua toi
Đăng bởi: Cakhongvay 1866424 - 126813 - 109 Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại:
Giới thiệu. Truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc thể loại ngôn tình hay, tính tiết hấp dẫn, mới mẻ. Đến với truyện, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc.
Chương 18: Tần Vô Lại. /76. Chương Sau Chương Tiếp. “Cái gì?! Anh muốn ở đây?!”. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phàm biến sắc, thét lên với Tần Vịnh. Năm phút trước cô khéo léo đuổi ông tổng về, ai ngờ ông tổng lại hùng hồn nói muốn ở nhà cô, làm cô suýt nữa lăn
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi. Thể loại: Ngôn Tình. Tác giả: Phạm Thu. Số chương: 76. FULL. Chương mới nhất: Chương 76: Phiên Ngoại 5 : Kiếp Sau. Cập nhật cuối: 7 năm trước. “Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành
Đăng bởi: Candy_0410_ 852023 - 46499 - 156 Tên truyện: Đức Dương quận chúa (trọng sinh) Tác giả: Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa Nguồn convert: tangthuvien Editor: Candy Bìa: chiêu cáo
mimpi kedatangan tamu laki laki menurut islam. “Cái gì?! Anh muốn ở đây?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phàm biến sắc, thét lên với Tần phút trước cô khéo léo đuổi ông tổng về, ai ngờ ông tổng lại hùng hồn nói muốn ở nhà cô, làm cô suýt nữa lăn từ trên sofa xuống.“Ti vi là anh mua, điều hòa anh mua, tủ lạnh máy hút khói anh cũng mua ở đây em lời muốn chết, còn được ngắm trai đẹp mỗi ngày nữa.” Tần Vịnh mặt dày mày dạn phân tích lỗ lã cho cô Phàm thật tình khóc không ra nước mắt “Mấy cái đó… tôi…” Cô không tìm ra từ nào để phản bác, đầu lưỡi sắp líu lại luôn.“Địa chỉ nhà anh lão họ Quách biết, lỡ lão còn bè đảng thì sao?” Tần Vịnh không nỡ khiến cô hoảng hốt luống cuống, bắt đầu biên chuyện nhăng đảng còn sót lại, sao hắn không nói Thiên Địa hội luôn đi.“Nhưng… nhưng anh ở đây, bọn bè đảng tới tôi cũng không bảo vệ anh giờ…” Lâm Phàm nói rồi khó nhọc chìa cái chân bó thạch cao ra trước mặt Tần Vịnh, tỏ ý là mình nói thật.“Anh tin tưởng em! Cho dù hiện giờ em què một chân vẫn có thể bảo vệ anh! Một mình anh ở nhà sợ lắm.” Không biết tiết tháo là vật chi, Tần Vịnh chớp đôi mắt sáng như sao lay động lòng người nhìn Lâm Phàm, biểu tình vô tội đáng thương như con chó con bị bỏ thiếu nước học Lâm Lỗi ngoắc đuôi nữa thương cho Lâm Phàm, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Vịnh, ma xui quỷ khiến gật đầu, hơn nữa dại ra mấy giây liền chụp lấy bàn tay trắng trẻo phân rõ từng đốt của Tần Vịnh, khí thế hùng hồn ngất trời cam đoan, “Ông tổng, anh yên tâm!! Anh cứ yên chí ở nhà tôi, chỉ cần Lâm Phàm tôi còn một hơi thở tôi sẽ không để bọn họ làm hại anh!”Tần Vịnh thấy mỹ nam kế thành công, trở tay nắm chặt tay Lâm Phàm tính ăn thêm ít đậu hũ, ai ngờ cô không chút lưu luyến rút tay ra, cầm remote trên bàn lên.“Ôi cha, nhiều năm rồi tôi chưa từng xem ti vi!” Lâm Phàm hí hửng cầm remote giống như cục cưng tò mò lật tới lật lui nghiên Vịnh sầu não chửi thầm mình còn không hấp dẫn bằng cái ti vi, mua ti vi làm cái gì! Tự dưng rảnh quá đi kiếm chuyện cho mình!“Ông tổng anh thích xem gì? Trong này có nhiều kênh ghê!” Lâm Phàm kinh ngạc than thở, ông tổng mua gì toàn đồ cao cấp! Vội vàng săn sóc hỏi han lấy lòng hắn trước.“Tùy.” Tần Vịnh bất mãn hơi bĩu đôi môi gợi cảm lên, u oán nhìn cô.“Vậy xem phim ma đi!” Lâm Phàm kích động quay đầu hỏi ý kiến Tần Vịnh, Tần Vịnh đang định nghiêm mặt từ chối.“Lúc nhỏ tôi thích nghe bà ngoại kể chuyện ma lắm nhưng bà kể đi kể lại chỉ có bấy nhiêu chuyện.”“… Được.” Tần Vịnh trúng tà đồng ý, gật xong rồi hắn hận không thể cắn đứt lưỡi nhìn cô giống như đứa bé hoan hô nho nhỏ, cầm remote lên hào hứng điều khiển ti vi, hắn lại cảm thấy, đáng!Mười phút sau hắn hối hận rồi, bởi vì căn bản hắn không dám ngó màn hình, mắt cứ nhìn trần nhà chằm nhạc nền quỷ quái không ngừng từ trong ti vi chui vào tai hắn.“Anh đi lấy đồ ăn cho em.” Nhịn hết nổi Tần Vịnh bật dậy chui tọt vô nhà bếp, mở tủ tìm đồ ăn vặt, nghe tiếng nhạc nền phối hợp với cảnh quay khủng bố qua mãi đến khi ti vi vọng ra tiếng nhân vật đối thoại bình thường hắn mới cầm một bịch khoai tây chiên vô.“Cám ơn.” Lâm Phàm cảm động cười với Tần Vịnh, ông tổng tốt thật.“Á!!!!!!!!!!!!!” Tiếng phụ nữ thét chói tai vang ra từ ti vi, Tần Vịnh giật thót như con mèo hoang xù lông bay vèo lên sofa, cầm lấy gối ôm.“Ông tổng, anh sợ à?” Lâm Phàm không sợ ma mà bị Tần Vịnh hù cho giật mình.“Giỡn… giỡn hoài, anh mà sợ… sợ sao?” Hoảng tới nỗi lắp bắp, Tần Vịnh còn già Phàm tán thành, “Phải, người nào sợ lá gan cũng quá nhỏ đi.” Đối với cái người trên tay có mấy mạng người như Lâm Phàm mà nói, sức đề kháng khá mạnh mẽ.“Khụ… anh đi toilet…” Mười phút sau, Tần Vịnh lại nhịn hết nổi bắt đầu mắc Phàm vất vả dời ánh mắt lưu luyến khỏi màn hình sang bóng lưng của tổng bị hư thận hay sao vậy cà, mười phút mà đi những ba lần.“Ông tổng, vừa rồi anh không xem được, có cần tôi tua lại lần nữa không?” Lâm Phàm hiểu ý người khác, đề Vịnh hoảng hồn vội vàng từ chối, “Không cần không cần! Coi tiếp đi.” Tua lại lần nữa có phải muốn mạng của hắn không?Rốt cuộc, giày vò hắn đến khi kết thúc vừa đúng 12 bị đi tắm rửa ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại quỷ quái vang lên trong căn phòng đóng kín một cách đường đột, lông tóc Tần Vịnh dựng đứng, mắt trợn trừng nhìn điện thoại, thấy Lâm Phàm thản nhiên chuẩn bị nhoài người lấy điện thoại, hắn vội vàng níu Lâm Phàm lại “Không được nghe!”Lâm Phàm không hiểu nhìn hắn “Sao vậy?”“Em quên vừa nãy trong phim chiếu gì à?” Tần Vịnh sợ hãi nhắc nhở, bộ phim vừa xem tên là The Ring, bây giờ vừa đúng nửa đêm! Cú điện thoại này nói không chừng là hồn ma.“Ông tổng, phim ảnh đều gạt người hết.” Lâm Phàm an ủi, vỗ vai hắn, còn nói mình không ngay là ông tổng nhát gan mà, chẳng trách không dám ở nhà một một tay cầm lấy điện thoại, mặc kệ Tần Vịnh phản đối.“A lô?”“Tút…” Đầu dây bên kia chỉ có tiếng báo bận, dường như bị ngắt, Lâm Phàm nhún vai đặt điện thoại xuống, quay đầu liền bị gương mặt xanh lè của Tần Vịnh làm giật nảy người, “Anh không sao chứ?”Tần Vịnh đờ đẫn lắc đầu, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.“Ông tổng, rửa mặt rồi ngủ thôi, tối nay tôi ngủ sofa.” Lâm Phàm tốt bụng muốn ông tổng có cảm giác khách đến như ở nhà, vì thế chắc chắn phải nhường phòng ngủ và giường mắt Tần Vịnh dần dần có tiêu cự, nói với Lâm Phàm “Anh cần em nhường sao? Sofa của anh.” Nói xong mặc kệ Lâm Phàm phản đối lại bế bổng cô lên đi vào phòng ngủ, kế đó cầm áo ngủ mang theo trước đó đi vào phòng ảnh trong phim ma vừa nãy từng màn từng màn một bắt đầu diễu qua trong óc hắn, tiến hành bổ tốc độ hai trăm phần trăm rửa ráy sạch sẽ hắn mặc áo ngủ chạy vào phòng khách, leo lên sofa chuẩn bị tạm đường chủ tịch Tần thị, vì cua gái mà phải chen chúc trên sofa thế nghĩ càng bất bình, gió bắt đầu lùa qua cửa sổ không đóng, thổi vù quay đầu vừa vặn đối diện với ảnh thờ bà ngoại, giật mình bật dậy xộc vào phòng Phàm nằm trên giường đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, thấy hắn hoảng hốt luống cuống xông vào, nghi hoặc nhìn hắn “Ông tổng?”“…” Tần Vịnh nhìn cô chằm chằm không nói, bởi vì hắn không biết nói gì.“Ông tổng… có phải anh sợ không?” Lâm Phàm nhìn thấy một tia kinh hoảng trong mắt hắn, sớm biết ông tổng nhát gan như vậy hồi nãy đã không đề nghị xem phim ông tổng sợ chết khiếp cô làm sao ăn nói với ông chủ tịch.“Im!” Lúc này Tần Vịnh rất muốn mạnh mồm nói không có nhưng nói không thì phải ngủ ở phòng nhiên mắt sáng lên, quay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chụp cái chăn trên sofa lại quay ngoắt vào phòng ngủ, đóng cửa phòng phóng cái vèo lên giường.“Anh sợ, em phải ngủ với anh.”Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn ông tổng mới giây trước còn hung hăng nạt cô im, bây giờ khuôn mặt đẹp trai đầy ấm ức khiếp đảm, không khỏi trào dâng tình thương của người mẹ.“Vậy anh ngủ sát vách đi, lúc nhỏ tôi sợ bà ngoại đều để tôi ngủ bên trong.”Tần Vịnh vừa nghe Lâm Phàm đồng ý dễ dàng như thế, mở cờ trong bụng còn nhớ gì ma với chả tức ngoan ngoãn nghe lời leo lên, chui vào sát vách nằm hương đặc trưng của con gái trên người Lâm Phàm tràn ngập khứu giác của hắn, đầu óc không khỏi chạy loạn lên, đang chần chừ có nên thừa dịp ăn chút đậu hũ hay không, ai ngờ lại bị Lâm Phàm xuống tay trước.“Đừng sợ đừng sợ, có ma tôi chắn giúp anh, ngủ đi.” Lâm Phàm dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng rộng rãi cường tráng của Tần Vịnh, nhỏ nhẹ vỗ về mặt với dáng vẻ thần thánh trong sáng này của cô, hắn thật sự không có dũng khí chơi bẩn, nửa ngày nản lòng vùi đầu vô gối, chửi thầm, có phải Lâm Phàm cố tình cho hắn xem phim ma đặng thừa cơ ăn đậu hũ hắn không?Kỳ quặc là hơi thở ấm áp thơm tho của Lâm Phàm lượn lờ chung quanh, hắn dần dần thả lỏng người, chìm vào mộng Phàm nhẹ nhàng kéo chăn lên giúp hắn, nhìn gương mặt nghiêng một bên ngủ say, tuấn tú trắng nõn, đường nét rõ ràng, lông mày như vẽ, lông mi dài mảnh lại dày, yên lặng rủ trên đôi mắt phản chiếu bóng râm mờ mờ, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng gợi tổng rất ưa nhìn, còn đẹp hơn con Phàm thưởng thức xong, đưa ra kết luận rồi thò tay tắt đèn ngủ cạnh giường, thiếp sớm, ánh nắng chiếu qua cửa kính rơi vào trên gương mặt ngủ say của Tần nhạt phủ một lớp sáng vàng êm ái trên khuôn mặt góc cạnh của mi dày mảnh khẽ rung rung, đôi mắt nhập nhèm mở ra, nhất thời không phản ứng kịp người đang ở nơi nhắm mắt chìm vào suy nghĩ vài giây, hắn đột ngột mở choàng mắt nhìn phần giường trống không bên cạnh, tối qua hắn ngủ lúc nào? Uất ức quá! Giả vờ tội nghiệp uổng công rồi!Rầu rĩ ngồi dậy đi ra phòng khách, phát hiện Lâm Phàm không ở nhà, Bây giờ cô què một chân còn đi đâu được? Tần Vịnh hoảng hốt vòng ba vòng trong căn phòng bé xíu, đến tủ lạnh cũng mở ra xem cô có trốn trong đó định tất cả đều không có, mặc kệ trên người còn đang mặc áo ngủ, chân đi dép lê hắn phi xuống lầu, thử tìm trong khu chung nhiên mới xuống lầu không tới một lát liền thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Phàm, chống gậy đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn tức anh ách xoạc cẳng đi tới chỗ cô.“Em giỏi nhỉ! Què chân còn tự xuống lầu mua bữa sáng!” Tần Vịnh thật muốn tóm cô lên đánh cho một trận, hoặc hôn dữ dội một hồi, biện pháp sau không sai nha! Tần Vịnh lại xuất thần mua bánh bao, Lâm Phàm và ông chủ tiệm đều bị Tần Vịnh làm giật mình, Lâm Phàm vội vàng giải thích với hắn, “Tôi thấy anh ngủ ngon nên không gọi, sợ anh dậy đói bụng nên xuống mua bánh bao xá xíu anh thích ăn trước đó.”Mọi người nghe đều cảm thấy mập mờ, cô vợ nhỏ này thật biết thương chồng, chân què còn mua đồ ăn sáng nữa.“Hừ! Theo anh đi lên.” Lòng Tần Vịnh còn ngọt hơn đường phèn nữa, nhưng mặt thì vẫn thối Lâm Phàm định đi lên lầu “Khoan đã, còn chưa lấy bánh bao.” Lâm Phàm đã quen bị hắn bế vội vã la lên, vươn tay cầm lấy bánh bao từ tay bà ngờ bà chủ tiệm lại hâm mộ nói với cô “Ông xã cô tốt với cô ghê, nhìn lại đẹp trai! Cứ thế xỏ dép lê chạy xuống, ha ha.”Lâm Phàm chuẩn bị giải thích, Tần Vịnh lại cười toe toét khiêm tốn mấy câu với bà chủ, không đợi cô nói trực tiếp cướp vợ sải cẳng đi khỏi hiện trường, để lại một đám người hiểu chủ tiệm bánh bao mặt mày đầy xuân tình nhìn ông chủ nói “Năm đó ông cũng bế tôi như thế, hôm nay về nhà ông lại bế tôi lên lầu một lần đi.”Miệng ông chủ rúm ró “Bây giờ cân nặng của bà gấp hai lần bà năm đó, bán bánh bao đi!”
Nhà máy rộng thênh thang làm mất hơn một giờ đồng hồ mới đi hết các địa điểm quan trọng, đang chuẩn bị về thành phố S thì Tần Vịnh nhớ ra nhiệm vụ trọng đại mà bà Tần giao phó, đặc biệt vòng đến nội thành mua bánh nướng phô mai XX, Lâm Phàm lại cười hì hì nói, “Loại bánh này tôi cũng biết làm, đảm bảo ăn ngon hơn chỗ này.” Vừa nãy cô ăn thử một cái mới dám chắc như Vịnh hơi bất ngờ nhìn cô “Cô cũng biết làm?”“Vâng, có cơ hội làm cho ngài ăn thử nhé?” Từng vì tiền học phí, cô và bà ngoại đặt một cái lò ngay đầu ngõ bán bánh dầm thấm đất, sau đó cô cũng học được, mỗi lần tan học xong lại nhận lấy sạp hàng thay bà ngoại, còn bà thì về nhà làm cơm đem cho cô.“Thích ăn thì đi mua được rồi, còn học làm cái gì?” Quen được nuông chiều từ bé, đương nhiên Tần Vịnh không biết khó khăn của người khác.“Hi hi.” Lâm Phàm cười ngây ngô không nói, cô còn biết làm bánh rán, bánh trứng, đủ các loại bánh điểm biết những thứ đó không phải vì hưởng thụ mà vì sinh đến thành phố S đã là buổi tối, Tần Vịnh sờ cái bụng rỗng nói, “Đi ăn trước đã.” Lâm Phàm đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, cô không dám bỏ đói ông chủ.“Ông tổng, chỗ này rất gần nhà tôi, hay là đến nhà tôi làm đại món gì đó ăn?” Bây giờ quá giờ cơm rồi, nếu cùng Tần Vịnh đi mấy cái nhà hàng sang trọng đó ăn cơm, đoán chừng hắn đói ngất giữa đường cũng Vịnh vừa nghe liền quay ngoắt qua nhìn cô, vẻ mặt do dự nhưng thấy đôi mắt trong veo của Lâm Phàm thì không tự chủ được mà gật qua hắn đói quá muốn mau mau được ăn cơm mà thôi, thật đấy! Hắn tự nói với mình như thế.“Vậy tới phía trước quẹo vào bãi đậu xe của siêu thị, ở nhà không có tủ lạnh nên tôi không dự trữ thức ăn nhiều.” Lâm Phàm nhịn xuống cảm giác say xe, gắng gượng nói, Tần Vịnh nghe theo lời cô.“Ông tổng thích ăn gì?” Trong siêu thị, Lâm Phàm hồi phục tinh thần, Tần Vịnh không được tự nhiên đi theo Lâm Phàm vào khu đồ ăn đông lạnh.“Gì cũng được”, hắn thuận miệng nói.“Vậy làm cơm chiên bát bửu đi.” Lâm Phàm cầm một cục jambon lên, nhìn giá tiền hơi tặc lưỡi, nếu một mình cô ăn nhất định không thêm jambon.“Cho tôi ăn cái này?” Tần Vịnh khinh khỉnh nhìn cô.“Ông tổng không phải bây giờ ngài rất đói sao, chiên cơm nhanh hơn, ở nhà còn cơm nguội.” Lâm Phàm hiểu ý giải Vịnh có vẻ hài lòng, “Đừng hở ra là ngài này ngài nọ nữa.”“Hả?” Lâm Phàm đang lựa đậu Hòa Lan, không hiểu quay đầu nhìn Vịnh cao lớn, mặc áo sơ mi cắt may tinh xảo, tay cầm áo vest đứng giữa siêu thị sáng choang, nhìn hoàn toàn xa lạ với mớ rau dưa hành tỏi bên mặt đẹp trai, lông mày như vẽ, mắt sáng như phút này có vẻ bất mãn đứng nhìn cô, không biết là vì ánh đèn sau lưng hắn hay là vì bản thân hắn khiến Lâm Phàm có cảm giác như trong mộng.“Lỗ tai cô có vấn đề à! Cái gì cũng bắt tôi nhắc lại hai lần! Tôi nói đừng xưng hô tôi là ngài này ngài nọ nữa!” Tần Vịnh không biết bản thân lại khó chịu cái gì nữa.“Nhưng mọi người đều… Rõ! Tuyệt đối không kêu ngài nữa!” Đang định nói mọi người đều xưng hô là “ngài” lại thấy mặt hắn đen lại, trực giác mách bảo cô, ông tổng sắp phát hỏa rồi! Vẫn nên thuận theo đi, dù sao mình cũng chả tổn thất gì, hình như còn được lời độ trở mặt của Tần Vịnh tuyệt đối còn nhanh hơn lật sách tức trời quang mây tạnh, miệng hối không ngừng, “Mau lên mau lên, đói chết rồi.”“Mua xong hết rồi, đi thôi.” Lâm Phàm nhanh nhẹn đi tới quầy thu ngân.“Tổng cộng 42 đồng 6 xu.” Nhân viên thu ngân thành thạo bỏ đồ vào Vịnh đang định mở ví, lại bị Lâm Phàm cản lại.“Để tôi!” Cô nhanh nhẹn móc cái ví nhỏ trong ba lô ra, lôi ra ba tờ mười đồng, hai tờ năm đồng, tiếp đó lại moi moi lục lục, lục ra được hai đồng tiền xu, cuối cùng tiếp tục móc ra một đồng 5 xu và một đồng 1 đủ số rồi mỉm cười đưa cho nhân viên thu ngân.“Cảm ơn chị, đã nhận của chị đủ 42 đồng 6 xu, đây là hóa đơn.” Nhân viên thu ngân cầm hóa đơn đưa bằng hai Phàm biết đây là quy định, loại siêu thị lớn thế này nhân viên thu ngân nhất định phải đưa hóa đơn cho khách hàng bằng hai tay, nếu không có thể khiếu nại, âm thầm than thở cuộc sống không dễ dàng Vịnh đứng sau lưng cô trợn mắt há mồm, “Sao trên người cô chuẩn bị nhiều tiền lẻ thế?”“Không có đặc biệt chuẩn bị đâu, xài một hồi tự nhiên có thôi.” Lâm Phàm cười tinh Phàm không nói dối, quả thật chỗ này rất gần nhà cô, ước chừng đi khoảng năm phút là tới dưới lầu nhà cô thuê.“Ở chỗ này, là lầu 5.” Lâm Phàm cầm túi đồ ăn nhẹ nhàng leo lên Vịnh hơi ngửa đầu nhìn lên lầu 5, than thở một tiếng leo lên theo.“Đèn lầu 2 hư rồi, ông tổng ngài, à không, anh cẩn thận.” Lâm Phàm vội vàng sửa Vịnh tỏ vẻ gớm ghiếc bám vào tay vịn ừ một nhà rồi, phản ứng đầu tiên của Tần Vịnh là tìm nhà vệ sinh rửa tay, cứ nghĩ đến cái tay vịn cầu thang nhớp nháp trơn trợt do đủ thứ người bám vào, tôi sờ anh vịn là hắn nổi hết da Phàm đóng cửa xong cầm túi đồ ăn đi vào bếp rửa đậu Hòa Lan và bắp hạt ra ngâm nước, xắt lạp xưởng và jambon để sẵn, lại lấy ra một cái chén đập hai quả trứng gà, rót thêm chút giấm vào quấy đều.“Sao lại bỏ giấm vào trứng gà?” Tần Vịnh chui vào bếp, tò mò hỏi.“Làm như vậy, trứng chiên sẽ tươi mịn hơn.” Lâm Phàm cúi đầu, nghiêm túc xử lý tôm tươi trong tay, lột vỏ tôm bóc sợi chỉ trên lưng tôm làm liền một mạch, dùng sống dao đập nhẹ, bỏ thêm gừng nhuyễn và rượu nêm đồ ăn vào ướp.“Ông tổng, trong nhà không có ti vi, anh ngồi ngoài phòng khách nghỉ một chút đi.” Lâm Phàm tranh thủ ngẩng đầu nhìn Tần Vịnh cao lớn đứng ngay cửa nhà bếp chật hẹp, tốt bụng nói, để quần áo nhìn có vẻ đắt tiền thế kia dính dầu mỡ thì tiếc lắm.“Không cần, ngồi không chán lắm.” Tần Vịnh kinh ngạc mãi trước tay nghề điêu luyện của Phàm nhún vai, bật bếp cho nóng chảo, sau đó cho hai muỗng dầu ăn vào, bỏ lạp xưởng và jambon vào đảo đều.“Cô biết nấu ăn là vì thích ăn à?” Tần Vịnh cảm thấy chỉ có lý do này thôi, bằng không ai rảnh đâu mà đi làm cái việc vất đi lại bánh bao lúc sáng ăn ngon thật, xem ra cô là người thích Phàm nghe xong mỉm cười khe tác trong tay không hề dừng lại, thả đậu Hòa Lan và bắp hạt vào, tao một hồi lại cho thêm rượu vào hầm, “Lúc nhỏ, tôi rất muốn ăn gà tổng biết gà giò chứ?”Tần Vịnh cẩn thận nhớ lại, gật đầu không chắc chắn Phàm mở nắp chảo, đổ tôm đã ướp vào tiếp tục đảo thật nhanh, “Gà giò rất thơm, dọc cả con phố cũng nghe thấy mùi thơm thèm lắm, ngày nào cũng nhìn quầy hàng đó mà nuốt nước miếng, hi hi.” Cô nói mà không nhịn được cười, quay đầu nhìn Tần Vịnh lại thấy hắn nghe rất chăm chú, bèn nói tiếp, “Gà giò đó bà Phương từng cho tôi một miếng nhỏ, ăn thật sự rất ngon, thế nên tôi càng thèm nhà tôi nghèo quá, mua không sinh nhật tôi, bà ngoại giết con gà mái bà gà vào niêu đất, thêm gia vị thật ngon, nấu chín xong lại thêm dầu vào nấu, dùng rất nhiều dầu.”Lâm Phàm bỏ cơm dư để cách thủy trong bồn nước lạnh vào chiên, “Tôi đi học về nhà rất vui, nhưng cắn một miếng là biết ngay, đó không phải gà giò, vì mùi vị khác nhau lắm.”“Nên cô không ăn à?” Tần Vịnh không nhịn được buột miệng Phàm lắc đầu múc cơm chiên vào trong bát lớn, “Ăn chứ, hơn nữa còn không nỡ ăn hết, chia ra ăn mấy đó tôi đã quyết định, nhất định phải lén lút học được tay nghề của người ta, lần sau đến sinh nhật bà ngoại tôi sẽ làm cho bà ăn được món gà giò chân chính hoặc là những món bà thích ăn.” Rửa sạch chảo nhôm cô lại bật bếp, bỏ dầu vào chờ nóng, đổ trứng đã quấy vào từ từ, sau đó cầm cán chảo đảo tròn chầm chậm, làm trứng trong chảo tạo thành lớp vỏ trứng mỏng mỏng hình thắc mắc trước sự yên lặng của Tần Vịnh, quay đầu nhìn cửa, chỉ thấy hắn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đăm chiêu.“Sao vậy?”“Món cơm chiên này cô học thế nào?” Tần Vịnh thấy cô trút cơm rang vào chính giữa vỏ trứng, sau đó dùng trứng bọc cơm lại, múc mặt trứng lại rắc thêm ít sốt cà chua, nhìn rất đẹp.“Lúc học trung học làm bài tập về nhà dùm bạn, do bài nhiều quá không kịp về nhà ăn cơm trưa, bạn ấy kêu cơm ngoài cho tôi, nói là cơm trứng ăn thấy rất ngon bèn suy nghĩ một chút, rất đơn giản.”Lâm Phàm đặt muỗng lên bàn đưa tô cơm chiên trứng cho Tần Vịnh xong, múc cơm còn dư vào chén, bê đến phòng khách, ngồi xếp bằng trước bàn uống trà, “Ngại quá, ông tổng, nhà tôi không có bàn cơm, ngồi đỡ ở đây vậy.”Tần Vịnh đờ đẫn bê cơm ngồi xuống theo cô, cầm muỗng lên tách lớp bọc trứng bên ngoài, múc một muỗng cơm chiên, tuy chỉ là cơm chiên đơn giản nhưng qua tay Lâm Phàm lại có mùi vị khác biệt.“Ngon ghê, sao cơm của cô không có bọc trứng?” Tần Vịnh ăn không kịp thở, cái miệng quen ăn sơn hào hải vị ngon lành, thỉnh thoảng ăn cơm chiên đơn giản làm hắn sửng sốt không Phàm không trả lời, nói thầm trong bụng, bữa nay ăn vậy là xa xỉ lắm rồi, bình thường cô chẳng cho jambon, lạp xưởng với tôm bao một hơi mấy miếng liền, cô đứng dậy đi vào bếp lấy dưa hấu mới mua trong siêu thị ra, rửa sạch lớp vỏ ngoài sau đó lấy dao gọt trái cây cắt miếng, đặt vào khay bê lên.“Sao không thấy tăm xỉa răng đâu?” Tần Vịnh ý kiến.“Xin lỗi, trước giờ tôi không dùng tăm nên trong nhà không có.” Lâm Phàm cảm thấy hắn quá soi mói, trực tiếp cầm một miếng dưa lên cho vào ánh mắt khó hiểu của Tần Vịnh, cô than thở trong lòng, lại nói “Tại vì nghe nói những người quen dùng tăm, kẽ răng sẽ càng lúc càng lắm.”Tần Vịnh bật cười.“Ông tổng, anh thích dùng tăm?”Tần Vịnh lập tức lắc đầu, nhe răng ra cười khoe hàm răng trắng đều tăm đó cũng bắt chước Lâm Phàm cầm dưa lên ăn, nhai nuốt xong lại tiếp tục ăn cơm, cảm thấy cuộc đời thế này thật là thoải xong Tần Vịnh dựa vào sofa cạnh bàn trà, có vẻ buồn nhiên gió đêm lùa qua cửa sổ đang mở, phất qua mớ tóc ngắn của oải nhìn qua cửa sổ, lại nhìn thấy cái bàn nhỏ bên bàn đặt một cái khung hình, bên trong là ảnh đen trắng của một bà cụ hiền từ, cũng tức là di cạnh còn đặt hai tấm bài vị, Tần Vịnh đoán đây chắc là bà ngoại mà Lâm Phàm hay nhắc tới.“Đây là bà ngoại cô hả?”“Vâng.” Thu dọn chén đũa xong, Lâm Phàm đi ra phòng khách đeo ba lô lên.“Vậy người bên cạnh là ai?”“Là ông ngoại tổng, khuya lắm rồi, tôi đưa anh về nhà, ngày mai anh còn phải đi làm sớm nữa.” Lâm Phàm chu đáo nói.“Ờ, tôi tự về được rồi.” Tần Vịnh bị đuổi, đứng dậy tính tự mình lái xe về.“Không được, tôi phải đảm bảo anh về nhà an toàn.” Lâm Phàm kiên quyết từ chối, sau đó đi ra cửa chờ Tần Vịnh bĩu môi không thèm ừ hử nữa, cầm áo vest trên sofa theo Lâm Phàm ra khỏi nhà.
Cùng đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc thể loại ngôn tình hay, tính tiết hấp dẫn, mới với truyện, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Thương thay bà cháu Lâm Phàm, dù có cuộc sống nghèo khổ khó khăn nhưng tinh thuần luôn tươi vui và chất câu chuyện sẽ dần hiện ra trong từng chương truyện, mời các bạn đón xem.
Truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc thể loại ngôn tình hay, tính tiết hấp dẫn, mới với truyện, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Thương thay bà cháu Lâm Phàm, dù có cuộc sống nghèo khổ khó khăn nhưng tinh thuần luôn tươi vui và chất câu chuyện sẽ dần hiện ra trong từng chương truyện, mời các bạn đón xem.
Giới thiệuBạn đang đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu trên trang thư viện eBook Đào Tiểu Vũ eBook.“Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước với truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Thương thay bà cháu Lâm Phàm, dù có cuộc sống nghèo khổ khó khăn nhưng tinh thuần luôn tươi vui và chất câu chuyện sẽ dần hiện ra trong từng chương của Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của các bạn đón đọc Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm cùng tác giả Xem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất thángĐiều hướng bài viết
co vo dac cong ngoc nghech cua toi