con cưng tự bế
"mikey của tao, mày nghĩ chúng ta có nên làm bánh cá vị tinh dịch của mày luôn không?" đầu lưỡi mềm mại mút chặt ngón tay trắng nõn làm tiếng rên ngọt ngào của em không thoát ra được, nhưng sanzu đang cúi đầu liếm láp da cổ mịn màng vẫn nghe thấy tiếng khóc sụt sịt của bé cưng. hắn thò tay xoa bóp con cặc
ĐỌC BÁO HÀ NAM ONLINE 23/6/2022 | 0 Bình luận . Khai pháp khóa an cư là một nghi thức thuộc nội bộ, nó không phải nghi thức hành chánh, thế nhưng, ngoài Hà Nam, còn nơi nào có kiểu tổ chức phi lý khi mà mời đích danh, cung nghinh các quan chức tham gia, tiến vào đạo tràng, chính quyền đi song song với chư Tăng chức sắc
Mô tả công việc. - Nghiệp vụ tiền lương: Theo dõi bảng chấm công, ngày phép, tổng hợp bảng chấm công, tính lương hằng tháng. - Quản lý hồ sơ, lý lịch của Nhân viên toàn Công ty: lưu hồ sơ Nhân viên trong file theo bộ phận. Lập danh sách Nhân viên Công ty theo biểu mẫu
Những con khỉ thuộc con giáp rất dễ tiếp thu, nhưng bạn sẽ không bao giờ làm bản thân sai. Bạn luôn sống theo cách của riêng mình, luôn tự do và thoải mái. Tuy nhiên, bạn vừa thông minh vừa can đảm, năng động và dám nghĩ dám làm, và cuộc sống của bạn không hề bình
Con Cưng Tự Bế Chương 11. Bách Hợp cho Bùi Tuấn ăn sáng cũng không thể làm anh bình tĩnh được. Biểu hiện của anh rõ ràng là có vấn đề, không chỉ Bách Hợp, ngay cả Bùi lão thái gia cũng nhận ra sự khác thường. Từ lúc Bùi Tuấn lớn hơn, anh có thể khống chế bản thân
mimpi kedatangan tamu laki laki menurut islam. Con cưng bị tự bế – Chương 12 Cv moihongdao Edit Mộc Bùi Tuấn vô cùng nhạy cảm với sự thay đổi tâm lý của người khác. Nếu là người anh không để ý thì không sao, nhưng anh đang để ý đến Bách Hợp, đương nhiên không muốn cô lộ ra vẻ rầu rĩ. Bách Hợp nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì đã bình tĩnh hơn. Cô nâng mặt Bùi Tuấn lên, dán môi mình vào môi anh, không nhanh chóng tách ra như trước, còn liếm nhẹ lên môi anh. Toàn thân Bùi Tuấn chấn động, mở to mắt nhìn chòng chọc vào cô. Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia có mấy phần ngượng ngùng và hoảng loạn, không tỉnh táo như ngày thường. Bách Hợp không dám nhìn vào mắt anh, vươn tay che mắt anh lại. Bùi Tuấn muốn kéo tay cô ra, Bách Hợp lập tức nhòa vào trong lòng anh. Đôi tay bám chặt vai anh, anh định nói chuyện với cô, đôi môi vừa mở ra thì đầu lưỡi Bách Hợp bất ngờ tiến vào trong miệng anh. Hai người đều run rẩy, Bách Hợp muốn quay mặt đi nhưng Bùi Tuấn lại ôm cô càng chặt hơn. Trước kia không có ai dạy anh chuyện này. Anh chỉ học quản lý Bùi gia như thế nào, làm sao chống lại đám trộm cắp, cách để khống chế cảm xúc của bản thân. Bây giờ Bùi Tuấn muốn học cách thân mật với người khác. Khi chú Chu mở cửa xe ra, Bách Hợp cúi thấp đầu ngồi cạnh Bùi Tuấn, chàng thanh niên đẹp trai lạnh lùng vươn tay ôm lấy eo cô, cười với chú Chu “Tiểu Hợp sẽ đến công ty với cháu.” Từ khi thiếu gia và phu nhân có chuyện, đã mười mấy năm trôi qua chú Chu làm tài xế cho Bùi Tuấn, ngày nào ông cũng đưa Bùi Tuấn đến công ty rồi về nhà, trước giờ chưa từng thấy anh cười với mình. Chú Chu chợt sinh ra loại cảm giác được yêu quý mà sợ hãi. Ông ngạc nhiên nhìn về phía Bách Hợp, nếu Bùi lão thái gia biết Bùi Tuấn cười với mình thì nhất định ông ấy sẽ ghen tỵ cho xem! Không ngờ cô Lâm này lại có bản lĩnh như thế, thay đổi được quyết định của Bùi Tuấn, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh thì chứng tỏ tâm trạng rất tốt. Thần thái tươi sáng thế này chưa từng có trên mặt anh. Chú Chu nhẹ nhàng lên xe, lái xe tới công ty. Sau khi xe khởi động, Bùi Tuấn không nói chuyện, thân mình vẫn thẳng tắp, gương mặt quay về phía cửa sổ. Ban đầu Bách Hợp còn hơi ngại ngùng. Chỉ ngẩng đầu nhìn động tác của Bùi Tuấn thì lòng cô lại hơi chột dạ. Thấy lỗ tai Bùi Tuấn còn đỏ bừng, cô không nhịn được nhìn vẻ mặt anh. Ai ngờ vừa cử động, cứ tưởng anh đang ngẩn người nhưng anh lại quay đầu, ngượng ngùng nhìn cô một cái, một tay ôm cô vẫn như cũ nhưng tay còn lại nắm chặt thành đấm đặt lên đầu gối. Đây là hành động khi anh muốn làm bản thân tỉnh táo, Bách Hợp thấy thế thì cũng không ngại nữa, tựa đầu lên vai anh, híp mắt nghỉ ngơi. Trong Bùi gia, trừ Bùi lão thái gia là người có địa vị rất lớn ở Hoa Hạ. Mẹ Bùi Tuấn cũng để lại khối gia sản khổng lồ, những thứ đó không phức tạp như chính trị, Bùi lão thái gia cũng không cần khoản tiền đó nên giao cho Bùi Tuấn xử lý, tiện thể rèn luyện năng lực của anh, cũng để anh có việc làm, không cần ngơ ngẩn cả ngày ở nhà hoặc chỉ vùi đầu vào học tập. Người trong công ty đều biết ở tầng cao nhất có một ông chủ trẻ tuổi không thích xã giao với người khác. Ngày thường, khi Bùi Tuấn vào công ty cũng có nhiều người nhìn anh, nhưng không nhiều bằng hôm nay. Bởi vì bình thường Bùi Tuấn luôn không có biểu cảm, thậm chí còn có vẻ u ám nay lại nắm tay Bách Hợp vào công ty, thậm chí trên môi còn có ý cười. Nụ cười này làm người trong công ty choáng váng, mãi tới khi hai người vào thang máy thì mọi người mới phản ứng lại. Tiền sảnh nổ tanh bành, cho dù biết lúc làm việc không thể nói chuyện phiếm nhưng vẫn rất nhiều người không nhịn được đi phán đoán thân phận của Bách Hợp. “Nghe nói đó là vị hôn thê của thái tử, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.” Một vài người làm việc lâu năm ở công ty nói ra, lập tức rất nhiều người vây quanh, mồm năm miệng mười moi móc thông tin về Bách Hợp. Có một số người ghen tỵ với cô, bắt đầu bàn tán. “Sao trước kia lại không thấy nhỉ?” “Chắc là do thái tử bảo vệ quá tốt.” “…” Lúc này, Bách Hợp và Bùi Tuấn đang ở trong thang máy riêng. Không phải anh thích hưởng đặc quyền mà là không thích mình vào thang máy có quá nhiều dấu chân và mùi của người khác. Bình thường, ngay cả chú Chu vào chung thang máy với anh cũng hận không thể co mình thành một khối nhỏ. Bây giờ Bùi Tuấn lại thoải mái dắt Bách Hợp vào thang máy, nghĩ tới chuyện ở trên xe, tai lại nóng lên. Anh muốn đem tất cả những gì mình có chia cho Bách Hợp, bởi vì cô khác mọi người. Nhưng khác ở điểm nào thì anh lại không nói nên lời, cho nên anh chỉ muốn Bách Hợp vào thang máy với mình, dắt tay cô, dường như chỉ có vậy mới chứng tỏ rằng trong lòng anh rất vui. Anh giống như một đứa trẻ nóng lòng muốn hiến vật quý, muốn cho Bách Hợp xem tất cả những gì mình để ý, để cô bước vào cuộc sống của mình. Cả ngày, Bách Hợp chơi máy vi tính ở một bên, thỉnh thoảng cũng cảm giác được Bùi Tuấn đang nhìn mình, cô liền ngẩng đầu cười với Bùi Tuấn. Ban đầu Bùi Tuấn cũng toét miệng cười với cô, nhưng khi tỉnh táo lại thì cuống quít cúi đầu, lỗ tai cũng hơi đỏ lên. Bách Hợp chưa kịp thẹn thùng thì anh đã thẹn thùng trước, điều này khiến Bách Hợp vô cùng buồn cười. Cô đeo tai nghe, nằm trên ghế sofa xem ti vi, ánh mắt Bùi Tuấn thỉnh thoảng lại liếc về phía cô, thấy cô không quay lại cười với mình như lúc trước, tâm trạng anh bắt đầu trở nên tối tăm. Anh hy vọng Bách Hợp luôn chú ý đến anh chứ không phải máy vi tính. Trong lòng anh chợt cảm thấy thất lạc, tay cũng tăng thêm lực, ngòi bút kéo một vết mực dài trên giấy, lông mày Bùi Tuấn hơi nhíu lại. Trên phần chữ ký trong hợp đồng tự nhiên có thêm một vết mực làm anh không thích, nhưng cũng không thấy chướng mắt nhiều như ngày trước. Hơn một nửa sự chú ý của anh đã phân cho Bách Hợp. Bùi Tuấn do dự một chút rồi lấy hợp đồng mới ra, tiếp tục ký tên, trong lòng hơi khó chịu vì Bách Hợp không để ý đến mình. “Tiểu Hợp…” Anh âm u gọi một câu, bình thường anh có ngồi một mình cả ngày cũng không cảm thấy thời gian quá dài, nhưng hôm nay chưa ngồi được bao lâu đã cảm giác thời gian trôi rất chậm. Lần đầu tiên anh gọi, Bách Hợp đeo tai nghe, bên tai cô toàn âm thành ầm ĩ của bộ phim đang đến lúc gay cấn nên không chú ý tới Bùi Tuấn. Thường ngày chỉ có anh lờ người khác đi, lần đầu tiên bị người ta lờ lớ lơ, Bùi Tuấn không vui chút nào. Môi anh mím lại, chờ tới khi Bách Hợp nhận ra thì Bùi Tuấn đã ngồi xổm trước mặt cô, kéo máy tính bảng ra, tiện thể kéo luôn cả tai nghe của cô xuống. Tay anh áp lên mặt Bách Hợp, nghiêm túc nói “Tiểu Hợp, anh không thích như thế này.” Không hiểu vì sao tự nhiên anh lại cảm thấy không thoải mái, Bách Hợp thở dài, vừa định nói chuyện thì Bùi Tuấn đã áp sát mặt cô, đôi môi ấn lên môi cô. Vào buổi chiều hầu như không có ai dám vào phòng làm việc của Bùi Tuấn, đây đúng là cơ hội tốt cho anh. Bách Hợp để mặc anh ôm vào ngực, chờ tời khí tan làm, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, quyết định về sau không thể theo Bùi Tuấn đi làm nữa. Ngày mai cô nhất định phải cất tiền trong người, đi bên ngoài chơi cả ngày hoặc tự về Bùi gia, đợi tới chiều tối sẽ ngồi xe tới trường chờ anh. Không thể vì Bùi Tuấn hướng nội hơn mọi người mà cho rằng anh không nguy hiểm, cho dù anh có chứng tự bế thì vẫn là một người đàn ông. Chạng vạng năm giờ, chú Chu đã chờ sẵn ở ngoài phòng làm việc. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bùi Tuấn cũng có vài ưu điểm, ví dụ thời gian tan làm của anh đặc biệt chuẩn. Trừ một số nhân viên có kế hoạch quan trọng phải làm nên tăng ca, còn lại gần như đã về hết, chỉ có chú Chu chờ vài phút mà không thấy Bùi Tuấn dọn đồ ra ngoài nên hơi lo lắng. Lúc sau thấy hai người nắm tay nhau đi ra, Bách Hợp thì không nói, quan trọng là Bùi Tuấn đã ra trễ mấy phút nhưng lại có vẻ vô cùng vui sướng. Chú Chu nhìn anh một lúc, thấy Bùi Tuấn thậm chí còn quên cả áo khoác thì á khẩu, không biết phải nói gì. Trước đây, Bùi Tuấn tuyệt đối không quên bất cứ việc gì, anh không cần thư ký, không thích có người ở bên cạnh, phòng làm việc chính là cấm địa của anh. Trừ khi dọn dẹp, người ngoài không được vào, ngay cả đưa tài liệu cũng chỉ để ở ngoài. Mỗi ngày, anh ăn gì, mặc gì, làm gì cũng như lên lịch sẵn trong não, làm vô cùng nghiêm túc. Bao nhiêu năm ở cạnh anh, đây là lần đầu tiên chú Chu thấy Bùi Tuấn quên đồ. Nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc chưa đóng, nơi mà bình thường sạch sẽ như phòng trưng bày thì bây giờ bừa bộn vô cùng. Trên ghế sofa vẫn còn tai nghe và máy tính bảng, trên bàn làm việc còn tài liệu chưa xếp gọn. “Cậu chủ, cậu làm xong mọi việc rồi nên về nhà luôn à?” Chú Chu không nhịn được hỏi một câu. Khuôn mặt Bùi Tuấn chợt hồng lên, hình như nghĩ tới cái gì, anh cuống quít kéo Bách Hợp quay lại phòng làm việc. Lần này anh không định đóng cửa, ngồi xuống bàn, nhanh chóng ký nốt chỗ hợp đồng còn lại, những việc chưa làm xong thì cho vào túi mang về nhà. Trước đây anh không thích mang việc ở công ty về vì cảm thấy không thoải mái, nhưng cả ngày nay anh chỉ tập trung vào Bách Hợp nên chưa làm xong việc, đành phải về nhà làm tiếp. P/S Mấy ngày nghỉ vừa rồi các bạn làm gì thế, mấy ngày nay tớ đang bận quá nên truyện ra chậm một chút. Phần này chỉ còn 4 chương nữa là hết, tớ đang suy nghĩ xem nên làm tiếp phần nào đó của bộ “Bia đỡ đạn” hay là làm phần lẻ của một truyện nhanh xuyên khác dạo gần đây tớ toàn đọc nhanh xuyên và có vài bộ đọc cảm động ra phết, nhiều lúc rơi cả nước mắt.
Con cưng bị tự bế – Chương 11 Cv moihongdao Edit Mộc Bách Hợp cho Bùi Tuấn ăn sáng cũng không thể làm anh bình tĩnh được. Biểu hiện của anh rõ ràng là có vấn đề, không chỉ Bách Hợp, ngay cả Bùi lão thái gia cũng nhận ra sự khác thường. Từ lúc Bùi Tuấn lớn hơn, anh có thể khống chế bản thân rất tốt, ít khi để người ta vừa nhìn đã biết anh sốt ruột như vậy. Bùi lão thái gia cau mày nhìn Bách Hợp. Ông biết tất cả đều có liên quan tới cô, nhớ tới mấy ngày trước, thư ký từng nói với ông rằng cha Lâm muốn đưa thêm một cô con gái vào Bùi gia. Ông đã đình từ chối vì thấy cháu mình đang có tiến triển tốt. Nhưng lúc này thấy vui buồn của Bùi Tuấn dễ dàng bị Bách Hợp tác động, Bùi lão thái gia lại hơi khó chịu. Ông không biết sự thay đổi của Bùi Tuấn là tốt hay xấu. Ông chỉ có một đứa cháu nên rất sợ nó bị tổn thương. Trước kia Bùi Tuấn nguyện ý nói chuyện với Lâm Bách Hợp nhưng không hề coi trọng cô như bây giờ. Hiện tại, dường như mọi hành động của anh đều xoay quanh Bách Hợp. Ông rất sợ Bách Hợp sẽ giống trước đây, chứng nào tật nấy, đến lúc đó Bùi Tuấn sẽ bị đả kích càng mạnh. Hiện tại nhìn Bùi Tuấn rất ổn, nếu có thể có thêm một cô gái nữa để nó hiểu rõ Bách Hợp không phải là người duy nhất bên nó, thì một ngày nào đó, khi Bách Hợp ra đi sẽ nhanh chóng có một Bách Hợp khác xuất hiện trước mặt nó, có lẽ sẽ có ích. Bùi lão thái gia sợ cháu mình chịu tổn thương, con trai mất sớm, bên ngoài thì là tai nạn xe cộ nhưng thật ra có kẻ hãm hại. Những năm nay, Bùi gia chỉ có duy nhất một mầm bảo bối, dốc lòng che chở, tuyệt đối không thể để chuyện ngoài ý muốn phát sinh! Trong mắt Bùi lão thái gia lộ vẻ kiên định, ông không cần nói nhiều thì người sau lưng ông cũng có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Đây chính là ưu đãi của người ngồi trên vị trí cao. Ông muốn tất cả những gì mình có được sẽ truyền lại cho cháu mình, hoặc là chắt mình! “Tiểu Hợp, chúng ta lại đi quảng trường thành phố nhé.” Xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng Bùi Tuấn không nhịn được, nói ra yêu cầu kia. Một câu này của anh khiến Bùi lão thái gia vừa uống trà xanh suýt nữa đã phun ra. Gần đây Bùi Tuấn nói chuyện nhiều hơn trước kia một chút. Tuy rằng phần lớn thời gian là Bách Hợp nói còn anh nghe, nhưng anh không khiến người ta có cảm giác anh đang cô độc. Trước đây, cho dù người khác nói chuyện đến rách mồm trước mặt Bùi Tuấn thì chưa chắc anh đã đáp lại một câu, nhưng hai tháng nay, biểu cảm của anh đã nhiều hơn, phần lớn vẫn là nhíu mày, có điều chỉ chút xíu biểu cảm cũng đã khiến anh trở nên đầy sức sống. Cháu trai có thể nói chuyện không phải điều gì bất ngờ, dù sao thì anh vẫn có thể nói chuyện, chẳng qua là không muốn nói thôi. Nhưng từ lúc nào mà đứa cháu không thích tới gần người khác lại chủ động muốn tới nơi đông đúc nhất thành phố này? Không phải nó không thích thân cận với mọi người sao? Bách Hợp thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Bùi lão thái gia, ông già chỉ cần giậm chân cũng khiến vùng Hoa Hạ chấn động đang nghiêng đầu nghe lén cô đáp lại. Nghĩ tới thái độ đối đãi của Bùi lão thái gia với nguyên chủ lúc trước, Bách Hợp quyết định sẽ không cho ông nghe. Cô biết ý của Bùi Tuấn. Hai tháng chung sống đã khiến cô và Bùi Tuấn có phần ăn ý với nhau, lần tiếp xúc ở quảng trường, môi hai người đã chạm nhẹ vào nhau. Có lẽ Bùi Tuấn muốn tới đấy để lặp lại chuyện ban đầu. “Đi quảng trường làm gì?” Cô ghé sát vào tai Bùi Tuấn nói chuyện, mắt còn liếc về phía Bùi lão thái gia đang nhìn chòng chọc, không nhận ra Bùi Tuấn đang nhìn đôi môi khi đóng khi mở của cô. Ánh mắt dần trở nên thâm trầm. “Muốn nói gì thì nói to lên!” Bùi lão thái gia thấy hành động của Bách Hợp thì thẹn quá hóa giận. Ông không nghe lén mà muốn nghe một cách quang minh chính đại. Cùng lắm thì lúc nữa đi hỏi cháu mình là được. Bùi Tuấn không phải kẻ lòng dạ ngoằn ngoèo. Có lúc Bùi lão thái gia cảm thấy anh đơn giản đến mức không giống người Bùi gia, nếu không phải anh kế thừa sự ưu tú thông minh của Bùi gia, học gì cũng chỉ cần một chút đã hiểu thì Bùi lão thái gia sẽ không ôm hy vọng với anh ngay cả khi anh đã gặp chuyện không may. Chỉ cần ông đi hỏi anh thì nhất định anh sẽ thành thực nói cho ông. “A Tuấn. Đây là bí mật giữa chúng ta, không thể nói cho người khác.” Bách Hợp nói khẽ bên tai Bùi Tuấn, câu cuối cùng đề nghị anh giữ kín thì lại cố tình nói to. Bùi Tuấn thành thật gật đầu. Bùi lão thái gia liền biết mình không thể moi gì từ miệng cháu trai được nữa. Tuy Bùi Tuấn không có thói quen giữ bí mật, chẳng qua là anh có thích nói hay không, nhưng một khi anh đã nhận lời người khác thì chắc chắn sẽ làm theo. Có điều trước giờ anh không dễ dàng nhận lời ai. Oán hận trừng mắt với Bách Hợp, Bùi lão thái đặt tách trà trong tay xuống, hầm hừ thay quần áo để ra ngoài. Cả ngày Bách Hợp không có việc gì làm, nhưng lúc gần đi Bùi Tuấn vẫn nhìn cô một cái, rõ ràng là muốn cô đi cùng mình. Cô do dự một chút, nghĩ lại thì mình cũng không có chỗ nào để đi, hôm nay Bùi Tuấn chọn quần áo cho cô đúng là có thể ra ngoài. Cô đành lên xe cùng Bùi Tuấn, chỉ hành động đơn giản như vậy cũng làm Bùi Tuấn cười vui vẻ. Ai ngờ chú Chu lại lái xe đến cổng trường, Bách Hợp ngây người kinh ngạc, cô thấy chú Chu dừng xe, trong lòng mặc niệm Sẽ không đi… “Cô Lâm, cô xuống xe ở đây đi, buổi chiều chúng tôi sẽ tới đón cô.” Chú Chu xuống xe, mở cưa xe cho Bách Hợp, vẻ mặt vô tội. Bùi Tuấn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu mọi thứ đã thành thói quen mà đột nhiên sửa đổi là chuyện không dễ dàng. Vì không để Bùi Tuấn phải chịu ấm ức, chú Chu đành để Bách Hợp ấm ức vậy. Thành phố vào tháng chạp đã có tuyết rơi, bên ngoài lạnh tới mức có thể thành băng. Quần áo Bách Hợp mặc có thể chịu lạnh nhưng nếu phải lang thang ở ngoài cả ngày, đến chiều còn quay về đây chờ Bùi Tuấn đón thì cô đúng là bị đần rồi! Nếu cả tháng đều như vậy thì chắc không sống nổi mất. Bách Hợp cười gượng hai tiếng, quyết đoán nói với chú Chu “Chú Chu, chú chờ cháu một lúc nhé!” Cô nói xong, nhìn gương mặt khó xử của chú Chu liền đóng cửa lại. Xuyên qua cửa kính, cô có thể thấy chú Chu đang giẫm chân trên đống tuyết, hà hơi vào đôi tay. Vì phải lái xe nên chú Chu không đeo găng, mới đứng một lúc đã lạnh như thế. Bây giờ trên người cô không mang tiền, cũng không có xe riêng, tuyệt đối không thể lang thang ở ngoài cả ngày được, nếu không cô phải ăn trưa ở đâu chứ? “Tiểu Hợp.” Bùi Tuấn đặt tay lên gò má cô, làm giống như ngày thường cô vẫn làm, kéo gương mặt cô về phía mình, có vẻ không vui “Anh không thích em nhìn người khác.” “A Tuấn, anh nghe em nói, em không muốn ra ngoài…” Bách Hợp vừa mở miệng, đôi mắt Bùi Tuấn liền trở nên ảm đạm, chân mày anh cau lại, cặp lông mày như tranh thủy mặc chợt lộ ra vẻ chịu đựng. Trong lòng Bách Hợp lệ rơi đầy mặt, quyết đoán nói “A Tuấn, anh có muốn giống lần trước không?” Cô nói xong, áp mặt sát vào gương mặt Bùi Tuấn. Gương mặt thanh tú của anh không có biểu cảm gì nhưng trong đôi mắt lại phản chiếu rõ khuôn mặt Bách Hợp. Thấy gò má cô ửng đỏ, từ từ tiến gần anh, mùi hương đặc biệt trên người thiếu nữ, có thể là mùi của dầu gội và sữa tắm, làn hương thanh nhã chui vào trong mũi anh. “Tiểu Hợp.” Anh mở miệng gọi một câu, cẩn thận vươn tay ôm eo cô, không nhịn được lại gọi “Tiểu Hợp.” Dường như chỉ cần gọi tên cô thì gương mặt cô lại khắc sâu thêm vào trí nhớ Bùi Tuấn, làn môi mềm mại của thiếu nữ còn hơi run rẩy và lạnh buốt nhẹ nhàng dán lên môi anh. Giữa cái vuốt ve có chút ngứa ngáy, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua trái tim anh. Lòng anh chợt rung động, đôi mắt càng lúc càng sáng ngời, tay càng ôm cô chặt hơn “Tiểu Hợp.” Khi anh nói chuyện, hơi thở phả lên gương mặt cô. Đôi mắt Bách Hợp không dám nhìn anh, muốn cách anh xa một chút, nhưng lúc này eo bị anh ôm chặt khiến cô không thể thoát ra được. “A Tuấn, bây giờ em có thể đi công ty với anh không?” “Anh còn muốn.” Bùi Tuấn không để ý tới lời cô nói, chỉ thấy cô tách ra xa mình, trong mắt tỏ vẻ kiên trì “Không thể rời đi.” Bách Hợp biết tính cách Bùi Tuấn, lúc này mới hiểu rõ không phải anh cố ý mượn gió bẻ măng, liền chạm lên môi Bùi Tuấn vài cái “A Tuấn, em tới công ty với anh nhé.” Môi Bùi Tuấn mím chặt, anh không thích Bách Hợp qua loa với anh như vậy. Nhưng anh không nói được câu nào mô tả lòng mình lúc này, mí mắt liền cụp xuống, giấu đi suy nghĩ trong đầu, vẻ mặt lại trở nên đờ đẫn. Lông mi cong vút che đi đôi mắt anh, có thể thấy được một phần con ngươi đen tối. Gương mặt Bùi Tuấn hiện giờ an tĩnh đẹp đẽ như tượng sáp, không giống người thật. Thấy anh không nói chuyện, Bách Hợp cảm thấy mình đúng là bi kịch, không biết tâm nguyện của nguyên chủ cũng đành thôi, nhưng khi tiến hành nhiệm vụ, ngay cả sắc dụ cũng phải dùng. Nhiệm vụ này không cần cố gắng luyện tập công lực, không cần nhẫn nại đợi tới mười vạn năm tịch mịch, nhưng nó càng khiến cô không có cách nào. Cô tình nguyện chịu khổ cũng không muốn giống như lúc này, hoàn toàn không có biện pháp. Bách Hợp than thở, đôi tay ôm cô chợt cứng ngắc. P/S Phần con cưng bị tự bế chỉ có 16 chương thôi nên chắc sẽ hết trong tuần tới 😀
Con cưng bị tự bế – Chương 9 Cv moihongdao Edit Mộc Nếu là người bình thường, năm phút chẳng phải là nhiều, nhưng đối với Bùi Tuấn thì năm phút đã khiến anh đứng ngồi không yên. Xe anh đỗ cách trường khoảng hơn một trăm mét, lý do là vì anh không thích chỗ đông người. Hàng ngày không bao giờ xuống xe, nhưng hôm nay lại chịu xuống xe đi tìm Bách Hợp. Bách Hợp quay đầu nhìn anh, thấy chân mày anh cau lại thì rất ngạc nhiên “A Tuấn? Sao anh lại tới đây? Chú Chu đâu?” Chú Chu là chồng của quản gia Cầm, vốn là lái xe của Bùi lão thái gia. Từ khi Bùi Tuấn chịu ra ngoài, Bùi lão thái gia liền điều tất cả người làm mà Bùi Tuấn quen thuộc cho anh sử dụng. Bề ngoài thì chú Chu chỉ là một tài xế bình thường nhưng thật ra là một cao thủ nhu đạo. Trước đây không chỉ là quản gia của Bùi lão thái gia mà còn là vệ sĩ của ông. Chú Chu luôn rất quan tâm tới Bùi Tuấn, không ngờ lại dám để anh xuống xe một mình. Bách Hợp nhìn về phía Bùi Tuấn hay đỗ xe, Bùi Tuấn lại gỡ tay cha Lâm khỏi tay cô, thấy trên mặt cô lộ vẻ đau đớn, anh lập tức vén tay áo cô lên. Cha Lâm vốn chẳng có tình cảm gì với đứa con gái không lớn lên bên cạnh mình, thế nên xuống tay rất nặng. Làn da Bách Hợp rất trắng, Bùi Tuấn vừa nhìn đã thấy vết hồng trên tay, đôi mắt trầm xuống. Anh đang tức giận, Bách Hợp nhận ra được. Anh không hề che giấu mình bực tức, vui vẻ sẽ tỏ ra vui vẻ, tức giận thì tức giận. Anh nhìn chòng chọc cha Lâm, nghiêm túc nói “Xin lỗi đi.” “Cậu Bùi, tôi là cha Bách Hợp…” Vị thái tử gia nhà họ Bùi vô cùng thần bí, Bũi lão thái gia bảo vệ cho anh rất tốt, truyền thông cũng không hề đưa vị quý công tử này ra ánh sáng. Tuy trong giới thượng lưu thì việc Bùi Tuấn mắc chứng tự bế không phải bí mật gì nhưng rất ít người bên ngoài biết được. Sợ quyền thế của Bùi gia và địa vị của Bùi lão thái gia, không ai dám nói luyên thuyên sau lưng. Cha Lâm cũng chỉ từng gặp Bùi Tuấn một lần vào nhiều năm trước. Bây giờ gặp lại, trong mắt lóe ra kích động. Nếu có thể nói chuyện trực tiếp với Bùi Tuấn thì ông ta không cần phải dựa vào Bách Hợp nữa. Nhờ người khác sao bằng mình tự làm được? Ông ta muốn đẩy con gái nhỏ ra. Có điều Bùi Tuấn còn đang đau lòng vì vết hồng trên cánh tay, hoàn toàn không để ý tới cha Lâm, chỉ thấy dấu vết kia thật chướng mắt. Lúc này anh không hiểu rõ đau lòng hay ham muốn chiếm hữu là gì, anh chỉ thấy làn da trắng không tì vết đã lưu lại dất vết. Với Bùi Tuấn mà nói, chuyện này khiến anh không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt anh bắt đầu tức giận. Bách Hợp rất sợ anh không kiềm chế được, một khi tâm trạng anh không tốt thì có thể một hoặc hai ngày liền không nói câu nào, ngơ ngẩn ngồi một chỗ vài tiếng hoặc cả ngày. Tuy cô không muốn giải vây cho cha Lâm nhưng không nhẫn tâm để Bùi Tuấn khó chịu. Vậy nên nắm lấy tay anh, thấy anh vẫn mím môi, mắt nhìn chòng chọc dấu vết trên tay mình, cô liền kéo tay áo xuống, đồng thời đan mười ngón tay hai người vào nhau. Có lẽ lòng bàn tay lạnh buốt của Bách Hợp khiến Bùi Tuấn tỉnh táo lại, trong mắt anh cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc, không tối đen như trước. Thấy mắt anh dần hiện ra bóng dáng mình, Bách Hợp nhẹ nhõm, kéo tay anh “A Tuấn, chúng ta đi thôi.” Cha Lâm nghe thế thì rất giận. Ông ta không biết thói quen của Bùi Tuấn, chỉ thấy hành động của anh bình thường, cũng nói chuyện với người khác nên tưởng rằng bệnh của Bùi Tuấn không có gì nghiêm trọng. Ông ta không hề biết thật ra những gì ông ta vừa giới thiệu với Bùi Tuấn không hề lọt vào tai anh. Ông ta định vươn tay kéo Bùi Tuấn thì Bách Hợp lập tức xông ra ngăn giữa hai người. Tay cha Lâm chạm vào áo cô. Biểu cảm của Bùi Tuấn càng trở nên đáng sợ, im lặng rất lâu, sau đó lấy khăn từ trong túi áo ra. Anh lập tức chà lên lưng áo Bách Hợp, lúc đầu còn từ tốn, về sau có vẻ nóng vội. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, cặp mắt tối đen nhìn chăm chú vào vị trí vừa bị chạm vào, vẻ mặt rất nghiêm túc. “A Tuấn, đi thôi.” Bách Hợp nói xong, Bùi Tuấn căn bản không lọt tai. Cô lạnh lùng nhìn cha Lâm, sau đó kiễng chân lên, vươn tay nâng mặt Bùi Tuấn. Cô phát hiện biện pháp này vô cùng hữu hiệu, chỉ cần để mắt anh thấy mình, nhìn thấy sự tồn tại của mình thì Bùi Tuấn sẽ nghe mình nói. Có điều trước đây không ai dám làm thế với anh. “Ông ta đã chạm vào em, bẩn.” Lời nói của Bùi Tuấn có vẻ ấm ức, vào tai cha Lâm và Lâm Thiên Ngữ thì lại giống như cậu thanh niên cao lớn điển trai này đang làm nũng với thiếu nữ xinh đẹp. Sắc mặt Lâm Thiên Ngữ biến đổi. Cô ta đã thấy rõ việc cha Lâm bị Bùi Tuấn coi thường, đương nhiên cô ta sẽ không đần như cha Lâm. Cô ta vươn tay muốn kéo Bách Hợp “Chị ơi!” “Anh không thích trên người em có mùi của người khác.” Bùi Tuấn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh. Loại cảm giác này giống như khi có người lạ đi vào phòng anh, khiến anh không thể bình tĩnh được. Trước đây bà Cầm và một số người đổi thảm trải sàn và quét lại phòng cho anh, đảm bảo biết bao nhiêu lần là sẽ không để lại vết tích gì, vậy mà anh cũng ngơ ngẩn rất lâu mới quen được. Lúc này anh có cảm giác như búp bê của mình bị người khác sờ vào vậy, trong lòng Bùi Tuấn không thoải mái nhưng lại không biết diễn tả thế nào, chỉ nói được một câu rồi im lặng. “Em biết, em biết ý của A Tuấn, chúng ta đi thôi.” Bách Hợp không thèm nhìn cha Lâm, lau chỗ mà cha Lâm từng chạm vào, hành động ấy làm ánh mắt Bùi Tuấn lộ ra ý cười nho nhỏ. Mắt anh trong sáng như thủy tinh, lần này cười lên, ánh mắt như tỏa sáng rực rỡ, hàm răng trắng tinh cũng lộ ra. Chàng trai cao lớn lại có nụ cười trong veo như trẻ con. Mắt Lâm Thiên Ngữ lóe lên vẻ kinh diễm. Cô ta biết đại thiếu gia của Bùi gia là người đần độn, nhưng cô ta không ngờ vị thái tử Bùi gia này lại đẹp trai đến thế. Giờ gặp mặt không có vẻ gì là đần độn như lời cha nói, trái lại có cảm giác cần phải trân trọng anh, muốn giấu anh đi không để người khác nhìn thấy. Cô ta vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã không thèm nhìn một cái, lập tức dắt Bách Hợp đi về phía xe, vừa đi vừa thành thật nói “Tiểu Hợp, anh không vui.” Cha Lâm muốn đuổi theo, chỉ có điều bên cạnh chiếc xe màu đen là một người đàn ông trung niên cường tráng đang lạnh lùng nhìn ông ta. Hiện giờ con gái không có ý định giúp mình, cha Lâm nhìn đôi mắt đầy nguy hiểm của tài xế, đành đứng im tại chỗ. Sau khi lên xe, Bùi Tuấn không ngẩn người nữa mà nghiêng mặt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Anh có gương mặt khiến ngay cả con gái cũng phải ghen tỵ, trắng ngần thanh tú, lông mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, đôi môi nhạt màu mím chặt, ngay cả lúc nghiêm nghị cũng khiến người ta say mê không tưởng tượng nổi. “A Tuấn.” Bách Hợp tỏ vẻ lấy lòng nắm lấy ngón tay anh. Bùi Tuấn quay đầu lại, cặp mặt đen nhìn cô “Anh tức giận.” Anh đang tức giận vì sau khi tan học cô không chờ anh, lại còn nói chuyện với đám cha Lâm. Bách Hợp đã chung sống với Bùi Tuấn một thời gian, hiểu rõ tính cách của anh. Bây giờ cô biết trong lòng anh đang lo lắng nhưng lại không nói rõ được, đành kéo tay anh, lấy lòng nói “Em biết em không chờ A Tuấn là không tốt. Nhưng đấy là cha em, ông ấy muốn nói chuyện với em nên em mới đứng lại một lúc.” “Nhưng ông ấy đã không cần em nữa, Tiểu Hợp, chúng ta mới là bạn bè.” Bùi Tuấn vội vàng nói, anh dường như không biết phải biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình thế nào. Gương mặt vốn như bạch ngọc giờ đỏ bừng lên, đôi tay nắm chặt thành đấm đặt trên hai bắp đùi thon dài. Cả người anh lo lắng căng thẳng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, vì không thể diễn đạt được ý tứ của mình nên anh không thể bình tĩnh được. Bùi lão thái gia đã dạy anh rất tốt, ngay cả khi trong lòng bực tức không yên anh cũng ngồi thẳng lưng như trước. Tư thế nghiêm chỉnh như một đứa bé nghe lời, bây giờ anh có vẻ uể oải, cặp mắt tối đen đầy vẻ tổn thương. Đôi môi vốn nhạt màu càng trở nên trắng bệch, không có chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt, có vẻ cô đơn. Bách Hợp biết Bùi Tuấn nghĩ gì, anh muốn nói với cô rằng, cha Lâm mẹ Lâm đã đưa cô đến Bùi gia, theo Bùi Tuấn hiểu thì họ đã không cần cô nữa, thế nên cô phải thuộc về Bùi Tuấn. Hai người họ đều bị cha mẹ vứt bỏ. Từ trong ký ức của nguyên chủ, cô đã chắc chắn điểm này, Bùi Tuấn coi cô như bạn mình nên mới sẵn sàng để cô thân cận, có thể nói nhiều hơn với cô vài câu, cùng ngủ với cô để sưởi ấm. “Em biết A Tuấn mới là người thân nhất của em.” Bách Hợp thấy thân thể Bùi Tuấn càng lúc càng cứng đờ, liền đưa tay sờ lên gương mặt trắng trẻo của anh. Anh có vẻ không thoải mái nhưng tay đặt trên đùi không di chuyển. Tài xế ngồi phía trước, ở giữa có một tấm rèm pha lê, tạo thành một thế giới dán kín phía sau. Bách Hợp nửa quỳ nửa ngồi, tựa đầu mình vào đầu anh, cảm nhận được mái tóc mềm mại như tơ, lạnh buốt phất qua mặt mình. Cô không kiềm chế được nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Xuyên Không Nguồn Edit Mộc 63,684 Hoàn Thành 122157 08/10/2015 Đánh giá 6/10 từ 18 lượt Truyện Con Cưng Tự Bế thuộc thể loại mau xuyên nhanh xuyên, nhân vật chính là Bách Hợp đã chết do gặp tai nạn. Linh hồn cô ấy sẽ xuyên vào nhiều câu chuyện khác nhau nhân vật xuyên không vào cũng trùng tên là Bách Hợp để thay đổi kết cục bi thảm của nhân vật trong câu một số nhiệm vụ đặc biệt thì cô ấy có thể nhận được một số tính năng đặc biệt như chơi game ấy, ví dụ là biết cách nuôi sâu độc, biết bí kíp võ công tất nhiên là nhân vật cô ấy xuyên vào thì ko biết nên sẽ phải luyện từ đầu… Truyện này rất dài tác giả vẫn chưa viết xong và có nhiều phần là kiếm hiệp, tu tiên…*** Cô bị giá rét làm tỉnh, không biết nơi cô đang chui rúc là chỗ nào, sau lưng là vách tường lạnh buốt, cô cố ép chính mình chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt để mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đứng ở một góc đường tối đen, ngay cả đèn đường cũng không có, vô cùng nguy hiểm. Bách Hợp chống tay lên vách tường để đứng lên, quyết định mặc kệ mọi chuyện là thế nào, phải đi khỏi chỗ này rồi lửa tắt đèn, lúc này cô chẳng có võ công gì, dù muốn tiếp thu nội dung câu chuyện cũng phải chờ khi nào đến một nơi an toàn mới được, chân cô đi giày cao gót nhọn, mái tóc rối tung, cô đưa tay lên vuốt, cảm thấy tóc khô cứng, trên người mặc một chiếc áo trắng có thắt lưng, bên dưới là váy cực ngắn, lúc đứng dậy suýt nữa lộ cả quần chữ T, có lẽ do nguyên chủ ngồi xổm ở đây quá lâu nên lúc cô đứng dậy cũng phải nghiêng ngả vài cài, hai chân tê cứng đến nỗi mỗi bước đi giống như giẫm lên đinh vậy.
Con cưng bị tự bế – Chương 10 Cv moihongdao Edit Mộc Chỉ trong một sát na, vành tai Bùi Tuấn đỏ bừng lên, không chỉ khuôn mặt mà ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ. Toàn thân anh hơi run rẩy, đôi mắt bình thường vốn yên tĩnh như giếng nước cũng xao động. Anh muốn làm gì đó nhưng lại bắt buộc mình không được làm. Hai tay anh càng nắm chặt hơn, dường như muốn áp chặt hai nắm đấm trên đùi mình vậy. Anh không dám nhìn mặt Bách Hợp nhưng Bách Hợp chắc chắn là anh không chìm trong thế giới riêng. sát na đơn vị đo thời gian của đạo Phật, các bạn có thể gg để tìm hiểu thêm “Chúng ta đều sống trong một nước mà, ông ấy vẫn là bề trên nên mới phải để ý đến, cũng giống như có lúc A Tuấn sẽ nghe ông nội nói chuyện đấy.” Bách Hợp nhìn Bùi Tuấn xoay trái xoay phải, không dám nhìn vào mắt mình, không kìm được bật cười. Làm nhiệm vụ nhiều như thế nhưng cô chưa từng gặp được người trong sáng như Bùi Tuấn, đây cũng là lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ muốn thân cận một ai đó. Gặp được đủ kiểu người gian xảo tới mức khiến người ta sợ hãi, Bùi Tuấn đơn giản như tờ giấy trắng làm cô đau lòng. “Ông nội à, cũng có lúc anh sẽ không nói chuyện với ông nội.” Hình như anh đã lý giải được ý của cô, hơi đắc ý, nói xong muốn quay đầu nhìn Bách Hợp. Có điều những gì Bùi lão thái gia dạy đã khắc vào xương cốt anh, cơ thể anh đang cứng ngắc nhưng vẫn chuyển động con ngươi về phía Bách Hợp, sau đó nhanh chóng cụp mi mắt xuống. “Em biết, nên em cũng không nói nhiều với bọn họ.” Bách Hợp nghe giọng điệu kiêu ngạo của anh thì cố nhịn cười, sờ lên má anh. Bùi gia đã dạy vị thái tử cao cao tại thượng này rất tốt, khiến người ta không thể không thích. Nhìn anh vừa thẹn thùng lại vừa cố ép mình phải bình tĩnh, Bách Hợp cười khẽ, tựa đầu lên vai anh. Trong rất nhiều nhiệm vụ, đây là lần đầu cô không biết tâm nguyện của nguyên chủ là gì, nhưng Bùi Tuấn ở bên cạnh lại khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô khoác lấy tay anh, cảm giác được thân thể anh căng thẳng, cứng như thép, hình như không dám nhúc nhích. Đột nhiên cô nghĩ tới một việc “A Tuấn, lần trước sinh nhật em anh không tới tìm em, sau đó em ra ngoài phải mượn tiền người khác mới về được. Em muốn trả lại tiền cho người ta.” Đáng lẽ hơn một tháng trước Bách Hợp đã nghĩ trả lại tiền cho vị cảnh sát kia, nhưng khi đó quan hệ giữa Bùi Tuấn và cô không thân mật như bây giờ. Bách Hợp sợ sẽ phá vỡ mối cân bằng khó khăn lắm mới xây dựng được, vậy nên không mở miệng. Nhân dịp này cô nói ra, biểu cảm của Bùi Tuấn trở nên nghiêm túc, hai gò má đỏ ửng cùng dần nhạt đi “Sinh nhật của Tiểu Hợp anh nhớ rõ mà! Cuối cùng đã đưa em về, phải trả tiền lại, cảm ơn người ta.” Bách Hợp nghe được mấy lời này, suýt nữa cười lên. Cô mới đi ra ngoài có mấy tiếng thôi, sao lai nói cuối cùng đã đưa cô về? Hơn nữa trước đây cũng chẳng thấy anh nhớ thương gì cô. Trong ký ức của nguyên chủ, hai năm qua gần như Bùi Tuấn không nói chuyện với cô ấy. Thật ra hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Lâm Bách Hợp vẫn thích Bùi Tuấn, trong lòng cô ấy cũng chấp nhận trở thành vợ Bùi Tuấn, chẳng qua là còn một số chuyện khiến cô ấy không cam tâm. Ví dụ như không thể tự quyết định cuộc đời mình, ví dụ như tự do và tình thân mà cô ấy luôn khát vọng. Quan hệ hiện giờ giữa cô và Bùi Tuấn không tệ, chí ít Bùi Tuấn cũng chấp nhận cô, không ra vẻ hờ hững hay chống đối trước sự thân mật của cô. Như thế với Bùi Tuấn đã không dễ dàng, Bách Hợp không muốn nói thêm điều gì để Bùi Tuấn nghi ngờ. Dò lòng phụ nữ như tìm kim đáy biển. Có khi ngay cả người đàn ông thường đi qua vô số bụi hoa cũng chưa chắc hiểu được, nên Bùi Tuấn càng không hiểu. Nói một tiếng với chú Chu, tài xế kiêm vệ sĩ, xe liền dừng lại trước quảng trường thành phố. Đối mặt với đám người đi lại không dứt, Bùi Tuấn không quen nổi, cả người anh cứng đờ, đôi mắt cũng bắt đầu có vẻ hoảng loạn. Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào Bách Hợp như đang cầu xin, Bách Hợp biết vì gặp chuyện không may lúc nhỏ nên Bùi Tuấn không thích đám người trên danh nghĩa là quan tâm nhưng thật ra chỉ tò mò chuyện của anh. Trong lòng anh hiểu hết, chỉ không muốn nói ra miệng. Cái chết của vợ chồng Bùi gia bên ngoài là tai nạn xe, bên trong có nội tình khác, vì thế mà bóng râm trong lòng Bùi Tuấn rất lớn. Anh không thích nhiều người, chỉ muốn trốn tránh một mình trong bóng tối. Lúc này nhìn thấy đông người, theo bản năng anh bắt đầu hoảng hốt. “A Tuấn, anh nhìn bên kia đi.” Bách Hợp cảm nhận được thân thể anh bắt đầu run rẩy, mười ngón tay hai người càng đan chặt hơn. Cô ra vẻ làm nũng, thân mật thò tay vào túi áo khoác của anh. Đôi mắt Bùi Tuấn lúc trước còn đang lo lắng, nhưng khi nhìn xuống gương mặt tươi cười rạng rỡ của Bách Hợp, anh liền không nhìn thấy bất kì điều gì khác nữa. Anh lại chìm vào trong thế giới của mình, không để ý tới những âm thanh của đủ kiểu người xung quanh, ngoan ngoãn để Bách Hợp dắt mình đi. Đôi mắt chỉ nhìn chăm chú vào cô, mãi tới lúc đến gần xe cảnh sát, Bách Hợp quơ tay trước mắt anh, anh vẫn chưa hồi phục tinh thần. “A Tuấn.” Gọi anh một tiếng, thấy Bùi Tuấn vẫn không phản ứng, Bách Hợp cũng không biết sao anh lại ngẩn người. Mỗi khi gặp tình trạng này thì chẳng ai có cách cả, ngay cả Bùi lão thái gia cũng từng thử, nếu anh chỉ ngẩn người bình thường thì không sao, nhưng nếu anh thật sự muốn trốn vào thế giới riêng thì kể cả bị đau, có tiếng thét lớn hay lay động thế nào cũng không thể khiến anh tỉnh táo lại. Bách Hợp không có cách gì, nghĩ tới lúc mình hôn lên trán anh, anh có vẻ ngượng ngùng. Cô liền khoác lên đầu vai anh, kiễng chân, kéo cổ anh xuống, vốn dĩ muốn kéo hẳn đầu anh nhưng anh nhớ quá kỹ những gì Bùi lão thái gia dạy nên ngay cả ngẩn người cũng đứng thẳng, giống như một cây trúc, dáng vẻ thành thật lại có thêm mấy phần kiêu ngạo. Bách Hợp đành giẫm lên hai chân anh, cố vòng tay lên cổ anh, anh cũng không có phản ứng gì. Mãi tới khi gương mặt hai người dựa sát vào nhau, con ngươi Bùi Tuấn không có tiêu cự dường như nhìn xuyên qua gương mặt cô, không biết đang nhìn cái gì. Bách Hợp lại chạm nhẹ môi lên trán anh, không có phản ứng, chạm môi lên mí mắt, anh chớp mắt theo bản năng, vẫn không tỉnh táo lại, chỉ có đôi tay vô ý thức đặt lên eo cô, giúp cô đỡ phải dùng sức. Bị anh nâng lên, Bách Hợp thở dài nhẹ nhõm, gò mà hai người cọ qua nhau, cũng không thấy anh phản ứng gì nữa. Cô do dự một chút, còn chưa mở miệng nói chuyện thì Bùi Tuấn đã cúi thấp đầu xuống. Đôi môi Bách Hợp đột nhiên chạm vào làn môi hồng nhạt của Bùi Tuấn. Trong lúc đụng chạm nhẹ nhàng, Bùi Tuấn vô ý hé miệng ra, đầu lưỡi liếm lên làn môi hơi ngứa, động tác này khiến cả hai người ngẩn ngơ, tròng mắt vốn ảm đạm dần sáng lên. Bách Hợp biết bây giờ anh đã tỉnh táo, vốn chỉ muốn thử xem có thể đánh thức Bùi Tuấn hay không, không ngờ lại vô tình chạm vào môi anh, lúc này cô vừa lúng túng lại vừa thấy nhẹ nhõm. “Tiểu Hợp, em vừa làm gì thế?” Bùi Tuấn nhìn chòng chọc lên môi cô, đôi mắt có vẻ say mê, dường như muốn thử lại lần nữa. Anh liếm môi mình, hình như đang cố hồi tưởng lại “Tiểu Hợp, anh còn muốn.” Anh nói rất hùng hồn, không có chút nào chột dạ hay xấu hổ, trong mắt anh không có tà niệm, giống như một đứa trẻ nếm được vị ngọt của đường nên muốn ăn thêm một cục đườngnữa. Mặt Bách Hợp nóng lên, cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu nói “Không được.” “…” Bùi Tuấn im lặng, Bách Hợp thấy dáng vẻ này của anh cũng cảm thấy thấp thỏm không yên. Dù sao thì Bùi Tuấn chỉ bị tự bế chứ không phải đần độn. Đúng lúc cô định nói vài câu để cho qua mọi việc thì cổ tay Bùi Tuấn khẽ run lên, ôm cô lên cao một chút, khiến ánh mắt cô đối diện với mắt anh, âm u hỏi “Vậy lúc nào mới được?” Bách Hợp quay mặt đi, Bùi Tuấn hơi lo lắng, nhưng đôi tay ôm cô không hề lơi lỏng, chỉ đành mím môi nhìn cô quay mặt, hoàn toàn bó tay. Chợt anh nhìn thấy vành tai đáng yêu của cô phiếm hồng, anh hiếu kỳ quan sát. Bách Hợp cũng cảm thấy không thoải mái, cuống quít vỗ tay Bùi Tuấn, ra hiệu anh thả mình xuống. Sau đó mới thở ra nhẹ nhõm. “A Tuấn, anh có một trăm đồng ở đây không?” Bách Hợp chụp lên tay Bùi Tuấn, anh buông tay mình ra, đôi mắt nhìn chăm chú vào Bách Hợp, căn bản không nghe thấy cô nói gì, mãi tới khi cô giữ lấy đầu anh, lặp lại một lần nữa, Bùi Tuấn mới mỉm cười với cô “Không có.” Không có mà còn dám cười đẹp trai như vậy. Bách Hợp thấy xe cảnh sát bắt đầu di chuyển, trong lòng hơi hối hận, đành tạm thời chưa trả tiền vậy. Bùi Tuấn không thích những nơi đông người, cô kéo Bùi Tuấn quay về chỗ chú Chu đỗ xe. Thấy hai người trở về nhanh chóng còn nắm tay nhau, trên mặt Bùi Tuấn cũng không lộ vẻ bất an, chú Chu thở phào nhẹ nhõm. Nghe Bách Hợp nói muốn mượn một trăm đồng, ông liền đồng ý ngay. Chỉ cần Bùi Tuấn tốt lên, cho dù ông có phải bỏ ra mười vạn cũng bằng lòng. Lúc này chú Chu không muốn hai người tự đi trả tiền, chỉ cần ông đi điều tra một chút thì sẽ biết người cho Bách Hợp vay tiền là ai. Ông không thể rời khỏi Bùi Tuấn, ở ngoài lâu như thế, ông sợ Bùi Tuấn sẽ không thoải mái, vậy nên xe lập tức di chuyển về phía Bùi gia. Rất nhanh đã đến kì nghỉ đông của Bách Hợp. Thói quen hai tháng bắt đầu bị rối loạn, sáng ngày nghỉ đông đầu tiên, đôi mắt Bùi Tuấn có vẻ bực bội. Anh nhìn Bách Hợp liên tục, rõ ràng là hy vọng Bách Hợp sẽ ra ngoài cùng mình. Không dễ dàng gì anh mới quen với việc ấy, hiện giờ lại thay đổi, anh không thể khống chế tốt cảm xúc của mình. Tuy sắc mặt anh vẫn có vẻ bình tĩnh nhưng thân thể anh lại căng cứng, chứng tỏ trong lòng không yên. P/S Bạn Tuấn, bạn có thể đừng dễ cưng như vậy được không? Bạn muốn tớ sống sao đây
con cưng tự bế