nếu có duyên sống lại

Nếu trong cuộc sống, các anh chị cảm thấy tình cảm khô khan thì tại sao không cùng với các con làm một cái gì đó có ích cho đời. Biết đâu sẽ tìm lại mái ấm gia đình. Những lời Phật dạy về tình yêu đáng để mọi người suy ngẫm. Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không. Yêu rồi biệt ly, oán rồi hội hợp, buông tay về trời, tất cả đều thành hư vô. Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới Sự sống - cái chết của chúng ta cũng vậy, luôn diễn tiến theo một quá trình lặp lại dựa trên phước báu và duyên nghiệp đã gieo. Kiếp đời này là một sự tạm bợ. Cái chết không phải dấu chấm hết mà chỉ là một điểm trên hàng triệu điểm ở con đường tái sinh. Ngày xưa, vịnh này gọi là Vũng Găng. Ở đây, có một chàng ngư phủ tên Vĩnh Hy. Trong những đêm trăng thanh gió mát, chàng trông thấy một nàng tiên có đôi cánh trắng đến tắm ở đây. Một hôm, chàng nhẹ nhàng bơi đến bên nàng tiên, hai người kết tóc xe duyên, sống hạnh Cái nhân duyên đúng hẹn lại lên này thật là rối rắm và phức tạp. Khi mình chọn để theo đuổi người mình yêu, chúng ta ít khi nghĩ đến sẽ có ngày tình yêu nồng nàn rồi cũng có lúc "hết hẹn lại đi". Tất cả những ấp ủ, ước mơ để được sống trọn đời với mimpi kedatangan tamu laki laki menurut islam. Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện "Nếu Có Duyên Sống Lại" mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác. Bệnh viện nhân dân số 3, thành phố Phượng Thanh Cử đi qua đi lại trong hành lang, từng vòng từng vòng khiến người ngồi cũng cảm thấy không ghế có hai người, một người là trợ lý riêng của Viên Thanh Cử, Đỗ Liễm, một người nữa là đầu sỏ khiến An Lai ngất xỉu – cô gái ở số 9 đường Ngô Thanh Cử dừng bước, ngồi xuống cách một ghế cạnh cô gái kia “Đỗ Liễm, đi mua thứ gì cho vị tiểu thư này uống đi.”Đỗ Liễm biết ông chủ muốn anh rời đi, anh hiểu ý đứng lên hỏi “Không biết tiểu thư quen uống gì?”Cô gái gật đầu cảm ơn anh “Nước khoáng là được rồi.”Đỗ Liễm rời đi, trong hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng hít thở của hai thường xuân bò đầy ngoài cửa sổ bằng kính, ánh mặt trời chiếu vào thành những vệt loang lổ trên mặt Thanh Cử mở miệng phá vỡ sự im lặng trước “Chuyện hôm nay đã gây phiền phức cho cô rồi.”Rốt cục không cần phải im lặng nữa, cô gái thở phào nhẹ nhõm “Không có gì đâu, tôi và An Lai vốn là bạn là không ngờ mới mấy tháng không gặp, cô ấy lại không nói một tiếng chạy đi lập gia đình.”Thấy sắc mặt Viên Thanh Cử hơi biến, cô vội giải thích “Anh đừng để ý, tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên thôi.”“Cô ấy chưa từng nói với cô chuyện kết hôn sao?”Nói đến đây, cô gái cũng rất tức giận “Tôi nào biết cô ấy còn nhỏ như vậy đã kết hôn chứ…” Nói đến một nửa, cô mới nhớ ra chồng người ta đang ngồi cạnh mình, vội ngừng lại “Mấy tháng trước chúng tôi đã mất liên lạc rồi.”Viên Thanh Cử phát hiện cô là một cô gái thẳng thắn không có tâm cơ, khó trách có thể chơi nương cùng với cô gái nhỏ của anh.“Cô cũng tên là An Lai?”Cô gái kia vung tay, ra vẻ không nói đến cũng vậy, “Đây là tên hồi trung học, lúc cấp ba, cha tôi chạy theo tiểu tình nhân của ông, ly hôn với mẹ tôi, tôi đổi sang họ mẹ, hiện giờ tôi tên là Phương Lai’.Nhưng người quen trước kia của tôi vẫn còn quen miệng gọi tôi là An Lai.”“Chuyện này An Lai không biết sao?”Phương Lai rũ vai, ỉu xìu nói “Lúc mới quen, tôi thường hay khoe với cô ấy cha mẹ tôi ân ái bao nhiêu, cô ấy cũng luôn cho rằng như này bọn họ ly hôn, tôi không có cách nào nói ra miệng, dần dần chuyện này cũng phai nhạt, tôi cũng không biết phải nói từ đâu nữa.” “Hai người quen nhau thế nào?”“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chú tôi là người làm thìa*, ở Phượng Bình cũng có chút danh tiếng, tôi cũng học không thích tự làm khổ mình nên lập một diễn đàn ẩm thực trên mạng, con mèo tham ăn đó liền tìm đến như này quen thuộc rồi, trao đổi tên mới biết cả hai cùng tên, chuyện này không phải rất tốt sao, cho nên mới phát triển từ trên mạng ra ngoài đời.” *chỗ này mình không hiểu nên chém đại Viên Thanh Cử mỉm cười “Hai người đúng là có duyên.”“Đúng vậy!” Phương Lai cũng cười “Nhưng cô ấy làm sao thế? Nhìn thấy tôi mà như gặp quỷ vậy.”Viên Thanh Cử có việc muốn nhờ nên cũng không gạt cô, chua xót giải thích “Cô ấy đúng là cho rằng mình gặp quỷ thời gian trước đầu cô ấy bị thương, mê man nửa tỉnh lại chẳng những quên hết chuyện cũ, lại còn… tự biên ra một ký ức cho chính mình.”“Tôi không hiểu lắm.”Viên Thanh Cử duỗi hai chân dựa vào lưng ghế thở ra một hơi, “Nói đơn giản là một loại giống như chứng bệnh tâm lý suy tưởng, cô ấy cho rằng mình không phải mình, tự tưởng tượng mình thành một người khác.”Phương Lai nghe ra chút manh mối, “Anh nói rằng cô ấy nghĩ rằng cô ấy là tôi? Anh trai à, nói cũng không thể nói lung tung được, việc này rất gây kinh hãi.”Viên Thanh Cử day day huyệt thái dương “Cũng không phải chỉ một mình cô, cô ấy đại khái là đã biên tập lại toàn bộ những chuyện trước đây rồi, mà cô chỉ là chủ thể lẽ là do tên của hai người giống nhau!”Phương Lai cảm thấy rét run, tay nổi một tầng da gà, biểu cảm cũng có chút dữ tợn “Nhưng cô ấy đang tốt, vì sao lại tưởng tượng mình thành một người khác?”Viên Thanh Cử cúi đầu, xoay xoay nhẫn trên ngón áp út “Có lẽ cô ấy cho rằng người khác hạnh phúc hơn mình nhiều.” Giọng nói rất thấp, cũng không biết Phương Lai có nghe thấy lâu sau mới nghe Phương Lai hỏi “Bệnh này có thể trị không?”Viên Thanh Cử thống khổ lắc đầu “Không tốt, bác sĩ nói toàn bộ đều dựa vào ý chí của bản thân.” Nhưng nội tâm Lai Lai của anh lại không hề mạnh mẽ chút nào, “Nếu để qua thời gian dài, trí nhớ sẽ bị hỗn loạn, cho nên tôi muốn xin Phương tiểu thư giúp một việc.”Phương Lai há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn về phía bên cạnh lại không nói ra lời Thanh Cử như có cảm giác quay đầu, cửa phòng bệnh nửa mở, An Lai sắc mặt trắng bệch đứng đó, cũng không biết đã đứng bao Lai chưa từng cảm thấy hiện thực lại hoang đường như bây luống cuống chân tay đứng đó nhìn Viên Thanh Cử chạy về phía không biết mình nên làm biểu cảm gì, động tác thậm chí còn không dám để Viên Thanh Cử tới gần, sợ anh cũng là giả, vừa chạm vào sẽ hóa thành bọt nước tan có ai tuyệt vọng hơn cô lúc này không? Có người nói cho cô rằng toàn bộ trí nhớ của cô là giả, là bị hư không phải là cô, vậy cô sống còn ý nghĩa Thanh Cử chậm rãi tới gần cô, tuy rằng chỉ cần vừa chạm đến là sẽ khiến cô thét to, nhưng anh vẫn đi qua ôm chặt lấy cô, hô lên từng tiếng “Lai Lai”.An Lai bị anh gọi hồi phục chút thần trí, cô giữ tay anh hỏi “Em nghe các người nói… em không phải là em!” Lời này cô nói rất chậm, rất nghiêm cẩn, cứ như mỗi chữ đều hao phí của cô rất nhiều sức lực.“Không, Lai Lai, em vẫn luôn là em.” Viên Thanh Cử dừng lại, dựa theo trạng thái tinh thần hiện tại của cô, khẳng định là không thể nói thông được, anh đổi ý nói “Em chính là An Lai, là vợ anh, từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh có nói em không phải sao?”Lời này An Lai không Thanh Cử nói tiếp “Được, nếu em là An Lai ở Phượng Bình, vậy lần trước sau khi em tỉnh lại ở bệnh viện, có phải em không hề có ý niệm liên hệ với cha mẹ và người nhà mình không?”An Lai giật vậy, cô chưa từng có ý niệm này, vì sao? Cô gấp gáp Thanh Cử thay cô trả lời “Bởi vì em căn bản không phải người đó, em không hề có chút cảm tình nào với bọn chỉ biết đến bọn họ qua miêu tả của Phương Lai mà thôi.”Ánh mắt An Lai trống rỗng, Viên Thanh Cử nói tiếp “Em ngẫm lại xem, trong trí nhớ của em, có phải em là fan cuồng của Viên Đông Hành không?”An Lai gật đầu thật mạnh.“Vậy vì sao sau show diễn tiết Thanh Minh đó, biết lão Ngũ Viên Đông Hành chính là Hành Đông, em lại không hề có chút nhiệt tình nào?”Đúng vậy, cô còn nhiệt tình với Tiểu Bàn hơn Thanh Cử tiếp tục hạ thuốc mạnh “Bởi vì em không phải là fan của lão Ngũ, fan cuồng là Phương Lai mới đúng.”Viên Thanh Cử lại nói thêm nhiều ví dụ, An Lai nghi vô lực nắm áo anh “Anh nói em chính là An Lai, mà em… không nhớ được gì cả.”Viên Thanh Cử ôm cô từ trên đất đặt lên giường “Không sao hết, nhớ không được thì chúng ta từ từ vẫn luôn ở đây mà.”. Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác. An Lai ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy bị cái gì đó giữ chặt, rất khó chịu, tỉnh lại mới phát hiện có người đang nằm cạnh giật thót hô nhỏ một tiếng, lúc này mới nhớ ra là Viên Thanh Thanh Cử bị cô đánh thức, anh ngồi dậy mở đèn ngủ, ánh mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng, hơi híp hỏi “Sao vậy, lại thấy ác mộng à?”“Sao anh lại ở đây?” An Lai nghĩ thế nào cũng không nhớ được sau khi mình xem phim xong đã xảy ra chuyện gì.“Bé con, em ngủ đến hồ đồ rồi, anh không ở đây thì ở đâu?” Nhìn An Lai ngây ngốc, anh vươn tay ôm cô rồi lại tắt đèn nằm xuống, vừa xoa bụng cô vừa nhắm mắt Lai vặn vẹo người, lập tức bị anh vỗ vỗ trấn an, ý thức Viên Thanh Cử dần mơ hồ “Ngoan, đừng nháo, sáng sớm mai anh còn phải đi làm nữa.”Cô đành phải ngoan ngoãn nằm im, chậm rãi ngủ trong tiếng hít thở của Lai thích ngủ nướng, nhưng Viên Thanh Cử lại không cho cô cơ hội này, bất luận thế nào cũng phải lôi cô dậy ăn sáng, ăn xong rồi muốn đi ngủ hay không thì tùy cô, hôm nay cũng là như Thanh Cử đi rồi, An Lai nhìn quả thầu dầu đã được hong khô dưới mái hiên, những chiếc chum màu nâu cũng được xe tải chuyển lên núi lúc sáng sớm cùng với nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ đã được rửa sạch phơi mở nước tự mình ướp quả thầu dầu, vì đầu bếp bài xích với thực phẩm ướp nên cô cũng không yên tâm để ông ra Lai đeo bao tay, đổ quả thầu dầu vào trong bồn lớn rồi rắc muối lên, tỉ mỉ xoa nắn, đến khi quả mềm ra mới đổ vào chum, xếp từng chồng từng chồng chỉnh tề, đồng thời đổ rượu và ít dấm chua, đường đỏ nghiền nhỏ thành bột phấn lên, chúng chẳng những có thể chống phân hủy biến chất mà còn có thể giữ nguyên vị tươi. Bác Hách bước vào “Phu nhân, có khách đến thăm.”“Sao? Là ai vậy?” Viên Thanh Cử không ở nhà, vậy cô phải ra tiếp khách sao? Nhưng cô lại không biết ai hết.“Ừm,” bác Hách cúi xuống, cân nhắc tìm từ nói “Đại khái có thể tính là hàng xóm.”“Hàng xóm?” Thật kỳ quái, núi Nghiệp không phải chỉ có một căn biệt thự này sao?So với An Lai, bác Hách lạnh nhạt hơn nhiều “Là căn nhà trên ngọn núi bên cạnh, nghe nói mấy ngày trước vừa dọn đến, hôm nay đặc biệt sang thăm chúng ta, tôi đã đưa người vào đại sảnh rồi.”Như vậy cũng có thể tính là hàng xóm sao?An Lai ép quả thầu dầu vào chum, lấy ni lon bọc thức ăn bao kín lại, đặt lên trên một túi gạo rồi gọi người đưa ra chỗ thoáng mát, sau đó mới rửa tay đi gặp đến là một phụ nữ béo, mặc váy xếp lớn rộng rãi, trên dưới bốn mươi tuổi, làn da hồng hào nhẵn mịn, mười ngón tay trắng nón mượt mà, không khó nhìn ra cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm của chị nói bọn họ chuyển đến từ Nam Thành, chồng chị ta họ mà thật là khéo, vị phu nhân đó cũng họ An, chỉ là tên có hơi kỳ quái - Phúc khi An Phúc Nam biết An Lai cũng họ An thì càng thêm thân thiết, mở miệng là gọi em gái, cũng muốn An Lai gọi mình là chị cả.“Kỳ thực chị nên sớm đến đây mới phải, chỉ là cứ luôn không đi làm không hiểu chuyện, hai năm trước vì muốn đẩy nhanh tốc độ mà buổi tối thi công quấy nhiễu sự thanh tĩnh ở cả đây chịu tội với em, em rộng lượng chớ trách.”“Chị thật là chu đáo, quá khách khí lần em xuống núi đều có thể nhìn thấy biệt thự của chị,” kỳ thực cô chỉ mới xuống có hai lần, “Nhưng mà em… chồng em nói là bên kia vẫn đang xây, em lại luôn ở trong nhà, không biết bên đó đã xây xong, không thể đi chúc mừng tân gia một tiếng được, là em thất lễ mới phải.” Nho nhã nói xong một câu, An Lai nhân lúc uống trà mà khẽ thở hắt ra, chiêu đãi quý phu nhân thế này thật không đơn là… tình thế có chút ngoài tưởng tượng của cô, vừa khách sao xong, quý phu nhân đang ở tiệc trà xã giao thì lại lập tức chuyển thành phố phường hàng xóm người làm việc nhà.“Ai dà, quên mất cái này chứ,” An Phúc Nam mang một chiếc hộp thủy tinh đến mở ra trước mặt An Lai “Đây là bánh gạo ngọt chị tự làm ở nhà, vẫn còn nóng đó, em nếm thử đi.”An Lai lấy tay thử, quả thực vẫn còn ấm, bên kia bác Hách đã vội mang đĩa và nĩa tới đựng cho An Lai một khối lễ phép, An Lai cũng phải ăn một chút, dù sao loại bánh gạo ngọt này quá đẹp đẽ sang trọng, cô cũng không ôm hi vọng gì với một người phụ nữ luôn sống sung sướng an mà… An Lai ăn một miếng, nhẵn mịn mềm mại, có hơi dính răng “Chị cả, gạo sữa của chị là dùng đá thạch mài ra phải không?”“Ồ, em thường hay làm nó sao?”“Nếu dùng máy mài thì không thể rắn chắc ngon miệng như vậy được.”“Chị cũng chỉ vì món này mà để người trong nhà dời cối đá qua đây đá đó đã dùng hai mươi mấy năm, là đồ cưới nhà mẹ cho lúc kết hôn.” An Phúc Nam cười hì hì, còn vô cùng hào phóng nói “Nếu sau này em có gì muốn mài, cứ việc qua tìm chị là được.”“Vậy em cũng không khách khí.” Tuy là nói thế, nhưng hai nhà bọn họ cách nhau đến một ngọn núi lận đó.“Khách khí cái gì, mười dặm Phương Viên này cũng chỉ hai núi nhà chúng ta là có người, về sau chị chính là lĩnh cư*, em rãnh rỗi thì cứ qua núi chị đi dạo, ở mãi một ngọn núi cũng không thú vị lắm đâu.” *lĩnh cư lĩnh trong chiếm lĩnh, cư trong cư trú, mình không biết giải thích rõ từ này thế nào, đại khái ý chị ta là sẽ thường xuyên qua đây í“À… Em cũng nghĩ như vậy, láng giềng nên qua lại với nhau nhiều thì mới tốt.” An Lai dùng khí lực rất lớn mới không để thất lễ trước mặt mọi người, nhưng mà chị cả à, lời nói như sơn phỉ ở lần đầu gặp mặt thế này thật sự không thành vấn đề sao? *Sơn phỉ kẻ cướp núi“Không còn sớm nữa, chị phải về rồi.” An Phúc Nam vừa nói vừa nói vừa giục bác Hách dọn chiếc hộp lại cho mình.“Cũng đến giờ cơm rồi, chị ở lại ăn trưa rồi đi.” An Lai lễ phép giữ ngờ An Phúc Nam vốn đã đứng lên lại ngồi trở về “Vậy thì quấy rầy em gái một chút vậy, chồng chị thật sự rất bận, đa số thời điểm chị đều chỉ dùng cơm một mình.”An Lai xấu hổ, miễn cưỡng cười đến khi rốt cục ăn cơm xong, tiễn An Phúc Nam ra đến cửa, bác Hách còn đưa một chiếc hộp thủy tinh qua “Dương phu nhân, đây là một ít điểm tâm trong nhà.”Trước khi lên xa, An Phúc Nam còn thân thiết dặn dò An Lai “Em gái à, có rảnh thì qua núi chị chơi chút nhé.”An Lai đổ mồ hôi “Bác Hách, mấy quý phu nhân đều giống thế này… Ừm… không câu nệ tiểu tiết vậy sao?”Bác Hách giật nhẹ khóe miệng “Có lẽ vị phu nhân này là khác biệt.” Buổi tối Viên Thanh Cử trở về, An Lai bảo phòng bếp dọn bánh gạo ngọt An Phúc Nam mang đến ra, gắp một miếng cho Viên Thanh Cử Thanh Cử cầm cổ tay cô cắn một ngụm, An Lai trừng mắt nhìn anh “Không sợ nóng sao.” Rồi bỏ vào chén anh.“Bàn Bàn đưa tới?”An Lai vui vẻ ác độc nói “Là quà gặp mặt của ngọn núi bên cạnh đó.” Rồi kể lại chuyện giữa trưa một lần cho anh Thanh Cử nghe xong, cười ha hả nửa ngày.“Buồn cười như vậy sao!” An Lai đá anh một cước.“Khụ khụ…” Viên Thanh Cử ngưng cười, bảo người giúp việc “Nói bác Hách gọi Hoành Ca và Hoàng Thuyền tới đây.”“Ai vậy?”“Là tiểu lâu la của sơn đại vương đó, về sau lúc đi đến núi khác cũng có thể tăng thêm uy phong cho sơn đại vương.” Viên Thanh Cử múc một chén canh cho cô, đẩy bánh gạo ngọt trước mặt cô sang chỗ khác, “Đừng chỉ ăn cái này, ăn thêm món khác nữa, còn dư để lại ngày mai ăn.”An Lai nâng chén uống một chút lại ăn một ngụm bánh gạo ngọt, Viên Thanh Cử dứt khoát cho người dọn xuống luôn, không thèm nhìn cô gái nhỏ đang nhe răng nhếch miệng, anh rất không đồng ý nói “Em đã ăn bốn miếng rồi.”An Lai khinh bỉ loại đàn ông bạo quyền này, cô nhỏ giọng lầu bầu “Em mà tính là sơn đại vương gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ là áp trại phu nhân thôi.”An Lai có thể cảm giác được rõ ràng không khí thoải mái trên bàn cơm chậm rãi tan đi, cô không biết lời đó có gì không đúng, chỉ đành phải im lặng.“Nhìn anh làm gì, còn không mau ăn cơm.” Ý cười trên mặt Viên Thanh Cử có chút miễn cưỡng, lâu sau mới xoa tóc cô, chậm rãi nói “Nếu em thích bánh gạo ngọt thì có thể để đầu bếp thử làm xem, nếu không đúng vị, anh lại tìm những người khác đến làm.”. Đọc truyện Nếu Có Duyên Sống Lại tại Cập nhật Full nhanh nhất Nếu Có Duyên Sống Lại tác giả Nhất Niệm trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Ngôn Tình, Khác. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác. Tag Nếu Có Duyên Sống Lại

nếu có duyên sống lại