nếu một ngày tôi chết

nếu ngày mai tôi bị tiêu diệt, tôi đang chẳng bận lòng đi tìm kiếm chân thành và ý nghĩa của cuộc sống bản thân nữa, tôi đang chẳng bận lòng đến sự việc ai suy nghĩ gì về tôi vị vốn dĩ sự xuất hiện bên trên cuộc sống này của mỗi cá nhân thế tất là có ý nghĩa rồi, ko cần đựng công đi tìm đâu cả, nó nghỉ ngơi tức thì trên đây nguyên vẹn cùng tôi … [GinHiji] Nếu một ngày ta chết đi 7. Nếu quá đau thì hãy nhoẻn miệng cười tối tăm cùng tuyệt vọng. Hijikata nhẹ nhàng buông anh ra, để đầu của anh gối lên đùi của mình. Bàn tay mân mê gương mặt lạnh ngắt, ngón cái khẽ mơn trớn cánh môi khô nứt, nâng niu như chạm Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ sống trọn vẹn 1 ngày và lên giường đi ngủ, đó là một cái chết an lành và đẹp nhất. "mỗi sớm mai kia khi mọi thứ trong đời bỗng hóa thành hư vô, chỉ mong vẫn có thể nở nụ cười mãn nguyện bởi mình đã sống những ngày trọn vẹn" - trích - " Rồi một ngày cuộc sống hóa hư vô" Thích 3 Chia sẻ Nếu một ngày nào đó bạn thất nghiệp Những biến cố cuộc đời Cuộc đời chúng ta nhất định sẽ có lúc xảy ra những biến cố lớn hoặc nhỏ. Đó là điều không ai mong muốn, trông đợi hay thậm chí chỉ là nghĩ tới cả. Nhắc đến biến cố, trong ta chắc hẳn toàn dâng lên cảm giác sợ hãi, lo lắng và bất an khủng khiếp. Translations in context of "NẾU NGÀY MAI TÔI CHẾT" in vietnamese-english. HERE are many translated example sentences containing "NẾU NGÀY MAI TÔI CHẾT" - vietnamese-english translations and search engine for vietnamese translations. mimpi kedatangan tamu laki laki menurut islam. Nằm dài trên giường, đến việc trở mình thức dậy uống một ly nước cũng cảm thấy quá khó khăn. Hôm nay là ngày gì mà cả bầu sống thu gọn qua ô cửa sổ đã đóng kín, ngăn ánh nhìn ra bên ngoài. Mình còn biết làm gì hơn đây ngoài việc nhìn trân trân vào bức tường. Ôi sao có lúc mình buồn chán thế này. Nếu ngày mai mình chết, di chúc cuối cùng để lại cho những người mình yêu thương là gì? Để lại gì cho gia đình và cho đời? Mình không cần phải khuếch đại tất cả chúng lên bởi lẽ mình nào có gì hiện hữu gía trị mà gửi tặng lại họ chứ? Mình chỉ là một kẻ vô sản, đã được nhận quá nhiều đặc ân từ cuộc sống mà vẫn chưa có cơ hội đáp trả. Nếu ngày mai mình chết, còn đây là lần cuối cùng mình còn được nói, mình sẽ nói gì bây giờ đây? Mình có muốn gửi lời xin lỗi đến những kẻ tội nghiệp đã trót ngây dại tin yêu mình để giờ đây mình lạnh lùng ra đi như một sự phản bội. Mình có muốn nói lời cám ơn đến gã lữ hành đã ghé chân dừng lại ngang qua nhà để kể cho mình nghe thật nhiều phép màu chỉ có trong cổ tích. Ôi cuộc sống này mình vẫn còn quá nhiều nợ nần mà sao mình đành giũ áo ra đi. Nếu ngày mai mình chết, công ơn sinh thành còn đó chưa kịp đáp trả, giấc mơ còn đó mình còn chưa trọn câu ước nguyện, quyển sách dang dở vẫn còn bỏ ngỏ chưa ai một lần đọc qua. Ôi nếu ngày mai mình chết, sao trả hết được tất cả mà nhẹ nhàng buông xuôi. Mình còn lại gì giữa đời sống nhân gian này? Mình chỉ có sự chân thành? Mình đã chẳng cần gì hơn nữa ở cuộc sống này ngoài sự chân thành phải cho nhau. Mình không muốn lấp đậy chúng bằng son phấn. Cuộc đời mình đã mải miết ngồi viết những điều ấy, như một dòng suối chảy âm thầm. Mình không biết là đã viết ra cho ai đọc, hay là viết cho chính mình. Một cuộc đời ngồi viết không tiền nên nghèo xơ xác. Những ngày tuyệt vọng đã qua vì thứ mình viết ra không ai thấu hiểu. Mình chỉ mong một ngày nào đó có người sẽ hiểu hơn về mình, về cuộc đời của một người viết sách yêu tự do và sự chân thành. Mình còn mừng một điều, trong những cơn buồn dai dẳng thường trực, mình còn có được tự do, tự do ngồi viết những điều ý nghĩa và làm tròn đầy cho nó bằng các câu văn của mình. Những áng mây của cuộc đời người con gái đã trôi qua, cuộc sống thực tế đã lấy đi tất cả, nhưng mình ngang nhiên kiêu hãnh vì mình vẫn còn đủ dũng cảm để viết lên một đời sống thực tế, đó là tất cả những gì đẹp đẽ nhất còn lại trong cuộc đời mình. Mình không còn muốn sống nhưng cũng chẳng muốn tự tử. Chết đi thì được gì nào? Vậy nên mình sẽ làm một con ma đói ở giữa nhân gian. Mình cần một chút Đà Lạt để được sống, xin cho tôi một chút Đà lạt. Mình cần một chút Đà Lạt se lạnh, trùm mềm quá đầu mỗi đêm rét, đốt lên một điếu thuốc và vay mượn một chút bình an. Mình cứ nghĩ mãi về con đường đất đỏ dẫn lối vào quả đồi nơi mình sống, nghĩ mãi về ông già vẫn đẩy xe rùa mỗi chiều chở cỏ về cho bò ăn luôn tươi cười hỏi thăm mỗi khi trông thấy mình lang thang một mình trên đồi. Mình nhớ tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn mà mình vẫn chăm chú lắng nghe mỗi khi cơn mưa đổ. Những lá thư viết vội trong quán vắng cà phê chỉ để gửi vào nỗi nhớ hư vô. Mình đã gặm nhấm nỗi cô đơn đó trong từng ngày tháng đơn độc đã qua và bây giờ vẫn tiếp tục nỗi nhớ da diết đó về một Đà Lạt mà mình đang phải cách xa. Huế đã đổ mưa rất lớn sau bao ngày nắng nóng kéo dài triền miên, và để ăn mừng cho chuyện đó, mình đã mặc áo mưa chạy lòng vòng khắp các con đường với khao khát uống trọn cả cơn mưa. Có lẽ Huế vẫn buồn muôn thuở, giống như mình. Ở đây mình chẳng còn nhìn thấy gì ngoài đôi mắt người tình xưa vàng vọt bơ vơ. Mình cần một đôi mắt với một màu khác của chàng trai đêm nào ngồi gãy đàn cho mình hát. Mình thèm một hơi ấm bên ánh lửa anh đã đốt lên. Mình làm gì để sống bây giờ? Mình không đòi hỏi gì hết mà vẫn cứ thấy mình tham lam. Mình chỉ cần một cây bút, một tờ giấy tinh khôi để có thể viết kín lên đó. Mình cũng cần một điếu thuốc, ôi mấy hôm nay không có lấy một điếu cho vào phổi và thậm chí mình đã vô tâm đến mức lãng quên người bạn thân thiết. Thật là có lỗi, mình đúng là bậy bạ. bậy bạ hết sức. Làm sao mình có thể quên đi người tình bao đêm chăn nồng đầu gối tay ấp. Mấy hôm nay là ngày gì mà thấy chẳng khác gì hỏa ngục? Mình không bao giờ sống bình thường được. Sung sướng thế này, ăn ngon, mặc đẹp. Xung quanh mọi người khiến mình cười tươi kiểu này thì làm sao mình sống được? Hạnh phúc thế này mình chẳng viết được gì ra hồn. Viết văn đối với mình chẳng khác gì việc sống mỗi ngày, muốn làm gì thì cũng phải tự nhốt mình vào mấy câu chữ. Nhưng giờ chỉ là sự lặp lại của việc ăn ngủ vui cười. Cuộc rượt đuổi giữa mình và những câu chữ, ôi đau đớn thay là cái xác chết vẫn cứ nằm chình ình ra đấy chẳng chịu biến khuất mắt. Giờ bắt mình bịt cái khăn trắng trên đầu ngồi canh xác chết, trông chừng mấy gã loạng choạng đang bước đi lảo đảo xung quanh cỗ quan tài. Mình cũng muốn biến mình thành cái xác nằm trong cỗ quan tài. Mình đang muốn viết gì thế này? Mình không biết nữa? Thực sự hôm nay mình không còn muốn viết nữa. Không còn muốn sống nữa. Không còn muốn tự tử nữa. Mình không sợ chết. Nhưng giờ cũng sợ chết. Đời có người khôn kẻ dại, nhưng xin đời đừng biến mình thành kẻ ngu muội u mê, đừng để nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy linh hồn. Ôi cuộc đời tôi van xin người. Ngày mai tôi vẫn còn muốn thức giấc. Tác giả Ni Chi *Featured Image darkmoon1968 Ca khúc Nếu Một Ngày do ca sĩ Bằng Kiều thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát neu mot ngay mp3, playlist/album, MV/Video neu mot ngay miễn phí tại Lời bài hát Nếu Một Ngày Nhạc sĩ Khánh Băng Lời đăng bởi trungdoan08 Bài hát Nếu Một Ngày - Bằng Kiều Nếu, nếu một ngày không có em Thì niềm cô đơn dài như năm tháng Như mùa thu chết không lá thu rơi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng quen nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau Nhớ, nhớ một chiều em đến thăm Ngoài trời mưa rơi trời mưa không dứt Con đường trơn ướt em đến thăm tôi Nhớ, nhớ ngày ấy mình cầm tay nhau Nhìn hạt mưa ước mơ Ngày mai sẽ không còn mưa rơi, sẽ không còn mưa rơi Thôi niềm thương ấy xin trả cho người Vì ngày mai tôi sẽ xa rời kỷ niệm, đành xa rời mãi Trên, trên con đường sóng gió ra đi Vì làm trai tôi đành lỗi hẹn Những niềm tin sẽ không xa rời, sẽ không xa rời Nếu, nếu một ngày không có tôi Thì người yêu ơi đừng quên tôi nhé Xin đừng giận dỗi, xin hiểu cho tôi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng quen nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau Thôi niềm thương ấy xin trả cho người Vì ngày mai tôi sẽ xa rời kỷ niệm, đành xa rời mãi Trên, trên con đường sóng gió ra đi Vì làm trai tôi đành lỗi hẹn Những niềm tin sẽ không xa rời, sẽ không xa rời Nếu, nếu một ngày không có tôi Thì người yêu ơi đừng quên tôi nhé Xin đừng giận dỗi, xin hiểu cho tôi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng quen nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau Nếu như có một vị thần chết xuất hiện và báo hiệu cho tôi biết chỉ trong vòng 24 giờ nữa thôi cuộc đời tôi sẽ kết thúc, bạn có muốn biết tôi sẽ phản ứng thế nào? Đầu tiên, tôi sẽ cắt bỏ đi phần bàng hoàng, khóc lóc, nuối tiếc cuộc đời. Lúc ấy, gồng mình lên níu giữ lấy sự sống rốt cuộc có ích gì, khi cái chết trước sau gì cũng sẽ tìm đến? Nó là một phần của cuộc chơi, và như một lẽ thường tình, có chơi thì phải có chịu. Vì suy cho cùng, nếu như chỉ còn 24 giờ để sống, tôi không muốn bỏ phí quỹ thời gian quý báu còn lại của mình để bất lực tìm cách thay đổi những quy luật tất yếu không thể thay đổi. Tôi cũng chẳng biết phía bên kia của cái chết có điều gì đang chờ đợi. Nhưng điều ấy cũng chẳng quan trọng. – Thay vào đó, tôi sẽ tìm cách sử dụng 24 giờ ấy một cách ý nghĩa nhất có thể Tôi sẽ tìm gặp gia đình và người thân, ôm lấy họ và nói những lời yêu thương chân thật từ tận cùng trái tim, những lời vốn thường ngày thật khó để nói ra. Tôi sẽ làm một chuyến xe tới thăm mộ ông bà, nói lời cảm ơn tiễn biệt, và hẹn gặp lại họ ở một nơi nào đó nếu như có thể. Tôi sẽ làm cốc cafe với mấy đứa bạn, nói mấy chuyện nhảm nhí và cười đùa vô tư như thời còn đi học. Tôi sẽ dành chút thời gian viết cho mỗi người tôi yêu quý một bức thư, gửi gắm vài dòng nhắn nhủ, nếu như một ngày nào đó họ nhớ về tôi trong suốt phần đời còn lại. Tôi sẽ mở photo album và xem lại những bức ảnh của tôi thời bé, nhìn lại hành trình tôi khôn lớn, và mỉm cười vì biết mình đã sống thật trọn vẹn dám nói lên những điều thành thật với bản thân, dám theo đuổi những điều trái tim khao khát, dám hành động theo giá trị và lý tưởng của mình bất chấp cuộc đời ngáng đường tôi bằng bao nhiêu thất bại, khó khăn, hay cám dỗ… Ừ thì còn nhiều kế hoạch còn dang dở, còn những ước mơ vẫn phải gác lại, nhưng dù gì tôi cũng đã cố gắng hết mình, làm tròn trách nhiệm với bản thân. Và chỉ cần như vậy thôi là cũng đủ để tôi thấy mãn nguyện với cuộc đời, để thấy chẳng còn gì phải luyến tiếc. Khi thời khắc đã điểm, tôi có thể mỉm cười mà trở về cát bụi với một cõi lòng thật bình an. Khi con tim chậm nhịp, khi hơi thở dần cạn, tôi muốn thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm. – Nói vậy thôi, chứ tôi chẳng biết liệu ngày mai tôi sẽ chết, hay 70 năm nữa tôi mới chết. Cuộc đời có khi vẫn còn dài lắm. Thế nhưng hai viễn cảnh ấy liệu có thật sự khác biệt? Dài hay ngắn có hề hấn gì trước quy luật của tự nhiên? Cuộc đời này là hữu hạn. Ta đều biết một ngày nào đó ánh sáng của cuộc đời sẽ vụt tắt, nhưng luôn né tránh việc thành thật đối diện với nó vì những xúc cảm khó chịu. Nhưng sự thật là vậy trên đầu ai cũng đều đang lơ lửng một chiếc đồng hồ đếm ngược cho tới lúc ta nhắm mắt lìa đời. Chỉ có điều, chẳng ai biết rõ liệu mình còn sống được bao lâu, ngoại trừ những người mắc bệnh hiểm nghèo và được bác sĩ báo tin. Trớ trêu thay, ta thường hay quên mất điều ấy mà mặc nhiên cho rằng được sống là điều hiển nhiên. Ta vô thức tiêu tốn quỹ thời gian quý báu của mình vào những thị phi vô nghĩa, những thói xấu vô bổ, những tranh cãi vô ích. Trong khi đó lại trì hoãn việc sống cuộc đời mình theo đúng cách mình muốn. Liệu những tháng ngày “sống hoài, sống phí” có làm ta nuối tiếc khi một ngày nào đó phải nằm trên giường bệnh, phải đón nhận cái nhìn vô cảm đầy phán xét của thần chết? 1 ngày, 10000 ngày, hay 25000 ngày, rốt cuộc chẳng khác nhau đến mấy, đều chỉ là những con số đang đếm ngược từng giây. Cuộc đời có thể dài nhưng chưa bao giờ là vĩnh cửu. Tương lai sẽ thế nào là điều không ai biết trước. Tôi luôn phải tự nhắc nhở mình điều ấy, để không phải tới lúc biết mình sắp chết mới vội vàng trân trọng cuộc sống, biết thời gian sắp hết mới nhận ra giá trị của từng khoảnh khắc. Tuy là nói sẽ dễ hơn làm, nhưng thử làm sẽ không nuối tiếc. Dù gì đi nữa, hãy cứ sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống. Cre A Crazy Mind – Viết Để Trưởng Thành Post Views 219 Tạ TỵTôi sẽ buồn biết bao⁣ Nếu một ngày nào tôi chết⁣ Bỏ lại cuộc đời⁣ Vui tươi và cay đắng⁣ Như mầu của bức tranh dang dở⁣ Như cuộc tình nửa chừng tan vỡ⁣ Bằng những giọt nước mắt⁣ những nghẹn ngào⁣ ⁣ Buồn biết bao nhiêu⁣ Nếu một ngày tôi chết⁣ Linh hồn tôi sẽ không tan vào bóng tối⁣ mà ẩn nấp trong tim em⁣ Cho đến bao giờ em không còn yêu tôi nữa⁣ Cho đến phút nào em phụ tôi⁣ ⁣ Tôi tiếc cuộc đời⁣ Dù bao nhiêu tội lỗi⁣ Thầm kín như đêm sâu⁣ Khêu khích dưới ánh đèn xanh đỏ⁣ ⁣ Tôi hát nghêu ngao cửa hồn bỏ ngõ⁣ Tiếng hát mênh mông rạn vỡ thời gian⁣ Ngã tư khuya nấc nở cung đàn⁣ nhịp chân gõ nhẹ⁣ Ánh đèn chiếu chếch gờ cao⁣ Bóng tối ngã xuống mặt đường⁣ Như một nét dao khắc vào mặt đá⁣ ⁣ Buồn biết bao⁣ Tôi trốn cô đơn đi vào tẻ lạnh⁣ Phố dài hun hút đìu hiu⁣ Tâm linh theo bóng tối dập dìu⁣ Đi từ vũ trường vào đồng hoang cỏ úa⁣ ⁣ Có vì Sao lạc lõng⁣ Trông đêm bao la⁣ Dăm nhánh cây khô⁣ Đưa lên vòm trời những bàn tay quái gở⁣ Như cầu xin⁣ Van lơn một cánh lá đâm mầm⁣ Như tay tôi⁣ Níu lấy cuộc đời⁣ Tựa đứa trẻ con ôm dòng sữa mẹ⁣ ⁣ Tôi khao khát⁣ Trong lạc loài⁣ Cô đơn giữa lòng sa mạc⁣ Bước chân lạc đà khấp khểnh in vào mặt cát buồn thiu⁣ Một cơn gió lốc⁣ Thổi ùa cát mặn vào môi⁣ Giọt nước nào đây làm sống lại Mặt Trời⁣ Đốt cả tâm tư cháy tan hy vọng⁣ ⁣ Thế mà sao tôi vẫn say mê⁣ Say mê như mùa thương mười sáu⁣ Khi giữa đường bắt gặp tình yêu⁣ Thoáng nhìn em qua những nét diễm kiều⁣ ⁣ Tôi buồn bao nhiêu⁣ Khi nằm trong tẻ lạnh⁣ Bốn bề ván mỏng vây quanh⁣ Những cánh hoa tàn rơi trên nắp mộ⁣ Dăm chiếc lá vàng rụng vương hè phố⁣ Vài ba dòng lệ chảy vào tim⁣ Bỏ lại niềm vui trong đáy huyệt im lìm⁣ Luyến tiếc dâng sầu giữa mầu đất xám⁣ ⁣ Tôi biết nói cùng ai⁣ Chỉ nhìn dòng nước chảy⁣ Chảy hoài chảy mãi⁣ Theo thời gian bất tận⁣ Vào không gian đến lúc lìa tôi⁣ Phút tận cùng giã biệt cuộc đời⁣ ⁣ Ôi buồn biết bao nhiêu⁣ Khi nhìn thấy ý mùa lên phơi phới⁣ Trên ngực căng má chín tuổi hai mươi⁣ Phố nhân gian hừng sáng mắt ai cười⁣ Tôi gục xuống nghe máu mình xao xuyến⁣ Đời vui thế phấn son nào ẩn hiện⁣ Hàng mi cong chớp vội nét sầu tư⁣ Sân khấu chưa lên đã khép kết từ⁣ Màn buông xuống hậu trường oà tiếng khóc⁣ ⁣ Nếu một ngày nào tôi đã chết⁣ Đường phố trầm buông tiếng chuông vĩnh biệt⁣ Tự lầu cao đổ xuống bóng cây dài⁣ Kèn tiễn đưa run rẩy điệu bi ai⁣ Vó ngựa thấp cao đi vào hoang rợ⁣ Có ai đứng nhìn theo⁣ Cửa rèm khép mở⁣ Gửi lời chào qua ánh mắt đầy vơi⁣ Vòng xe tang khập khễnh đã xa rồi⁣ ⁣ Buồn biết bao nhiêu⁣ Tôi xót thương đời⁣ Tôi yêu ý sống⁣ Trong ly rượu cháy môi⁣ Giữa niềm vui cuồng dại⁣ Tôi uống hoa niên bằng tê tái⁣ Tôi liệm đời tôi trong mái tóc mềm⁣ Tôi say sưa cắn nát thịt da em⁣ Để thấy lại hồn tôi còn sống⁣ ⁣ Nếu một ngày nào tôi chết⁣ Tôi buồn biết đến bao nhiêu⁣ Nhưng ngày đó chắc còn xa lắm.⁣ ⁣ ⁣ 1959Đăng trên thobuon ngày 07/05/2021 Nếu ngày mai tôi chết, hôm nay tôi sẽ gọi tên những người tôi yêu thương, nói lời cảm ơn với họ và mỉm cười ra đi Nếu ngày mai tôi chết đi thì sao nhỉ?Nghe có vẻ thật ngờ ngẩn bởi vì tôi còn đang sống sờ sờ ở đây, nhưng cuộc sống mà, chúng ta luôn chuẩn bị trước cho đủ điều nhưng lại hiếm khi chuẩn bị tâm lý trước cái chết của mình. Cuộc sống xoay vần, không ai tự tin nói trước được điều gì với sinh mệnh của kẻ đang sống và nói về cái chết nghe thật lạ tai và nói gở quá, nhưng thật sự trong chúng ta ai cũng đã từng nghĩ tới cái chết của chính mình, chỉ là không dám đối diện, hoặc hình ảnh đó vừa thoáng trong đầu thôi đã bị ta gạt phăng đi. Nào dừng một chút thôi để nghĩ về cái chết, nếu như ngày mai tôi chết thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi quyết định rằng ngày mai tôi sẽ tận hưởng một ngày trọn vẹn nhất có thể. Mỗi hoạt động hằng ngày như đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, hay chỉ là thở thôi, tôi sẽ cố gắng để ý thật kĩ nhưng việc đó, để khắc sâu những cảm giác khi mình làm những việc tưởng chừng như là bản năng có sẵn, hay được lập trình một cách máy móc. Cảm nhận từng hành động, hơi thở để biết rằng khoảnh khắc này tôi tồn mai tôi sẽ cười nhiều hơn, đối đãi tốt với những người, những vật tôi nhìn thấy và chạm vào. Bạn thử nghĩ xem, nếu chỉ có một ngày để sống thì chắc tôi cũng không còn tâm trí để hối tiếc, oán hận hay đau khổ vì bất cứ thứ gì nữa. Nếu chỉ có một ngày, tôi sẽ chẳng quan tâm mình là ai? làm gì? tiền có bao nhiêu? … Hóa ra khi người ta sắp chết, những thứ vật chất mà ta kiếm tìm bấy lâu cũng không còn ý nghĩa gì lẽ, thứ ý nghĩa nhất đối với ta lúc này đó chính là gia đình, những người ta yêu và những người yêu ta, cuối cùng việc rời khỏi thế giới này, thứ mà ta có thể mang đi là hoài niệm, tình cảm mà thôi. Nếu có một ngày để sống, tôi sẽ tìm và gặp những người tôi thân yêu để cảm ơn họ, để nói với họ rằng họ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi. Gọi tên họ và nói lời cảm ơn đó là lời tạm biệt nhẹ nhàng và thanh thản ngày mai tôi chết, tôi sẽ chẳng bận tâm đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình nữa, tôi sẽ chẳng bận tâm đến việc ai nghĩ gì về tôi vì vốn dĩ sự có mặt trên cuộc đời này của mỗi người tất yếu là có ý nghĩa rồi, không cần cất công đi tìm đâu cả, nó ở ngay đây nguyên vẹn và tôi chấp nhận nó. Tôi sẽ không phán xét rằng mình đã có được gì? Làm được gì? Mà chỉ đơn giản tôi chấp nhận con người mình, nhớ lại những hồi ức đã đi qua và quý trọng con người mình hiện tại. Cái chết khiến con người ta sống dễ dàng với nhau và cho đi nhiều hơn. Thử nghĩ mà xem nếu ngày mai tôi chết tôi chắc hẳn sẽ chẳng so đo tính toán với những người tôi ghét, ngược lại tôi sẽ chúc họ có 1 đời bình an và hạnh phúc vì suy cho cùng con người ai mà chẳng có lỗi lầm, ngay cả chính bản thân tôi cũng đâu thể nào tự tin rằng mình luôn đúng. Vì thế, tính toán, so đo làm chi nữa khi mình chẳng còn trên đời, tha thứ có phải thanh thản hơn mai tôi chết, tôi sẽ mang những thứ giá trị nhất đem chia sẻ với tất cả mọi người, với những món quà nhỏ đó chỉ mong có ích đối với người ở lại. Đúng vậy, khi chết con người mở lòng và cho đi nhiều biết bao nhiêu, cho đi những thứ tưởng chừng lúc sống đánh đổi nghàn vàn cũng ôm khư khư. Cái chết đâu phải là việc đau buồn ngược lại nó giúp mình nhận ra giá trị của cuộc mai tôi chết, tôi sẽ dũng cảm hơn bất kì khi nào hết trong cuộc đời, tôi sẽ làm, sẽ nói những điều mà trước nay tôi không dám hay ngần ngại thực hiện nó. Tôi sẽ tỏ tình với người tôi thương bấy lâu, tôi sẽ ăn một món ăn mà trước đây tôi không dám, tôi sẽ bày tỏ tình yêu thương của mình với người thân… Hóa ra cũng lạ đời, chỉ khi nào ta chết, ta mới có dũng khí làm những việc thường ngày ta không dám nói tới chứ huống gì thực hiện. Vậy sao không dũng cảm ngay từ lúc này, ngay bây giờ nhỉ?Và nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tôi sẽ đón nhận nó một cách vui vẻ nhất. Vốn dĩ sống chết của vạn vật đã được định sẵn, thứ gì trên đời này sinh ra thì tất có chết đi, nó chỉ là 1 vấn đề có hai mặt, chỉ là ta không thể quyết định cái chết của mình đến sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ, tôi sẽ không ngần ngại cái chết nhưng điều tôi lo lắng sẽ là những người ở lại vì tôi mà đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì có vẻ tôi lo lắng vô ích rồi. Con người dù có đau lòng đến mấy thì nỗi đau đó cũng sớm phai nhạt. Chưa kể, vòng xoay cơm áo, gạo tiền, mối quan hệ xã hội sẽ cuốn con người ta đi, người ta sẽ chẳng đủ thời gian mà nghĩ tới sự ra đi của ta nhiều hơn ta nghĩ. Thật sự chúng ta không quan trọng như chúng ta nghĩ. Vậy nên, người ở lại sẽ sống tiếp cuộc đời của họ, ta không cần phải bận tâm nhiều đến vậy! Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ sống trọn vẹn 1 ngày và lên giường đi ngủ, đó là một cái chết an lành và đẹp nhất.“mỗi sớm mai kia khi mọi thứ trong đời bỗng hóa thành hư vô, chỉ mong vẫn có thể nở nụ cười mãn nguyện bởi mình đã sống những ngày trọn vẹn” – trích – “ Rồi một ngày cuộc sống hóa hư vô”

nếu một ngày tôi chết